Thử Nghiệm Đất Cháy [The Maze Runner #2] – James Dashner

11Có bài mới Re: [Giả Tưởng – Kỳ Ảo] Thử Nghiệm Đất Cháy [The Maze Runner #2] – James Dashner – Điểm:Đang tải Player đọc truyện …
Tốc độ đọc truyện:

0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 1

BẢNG CHÚ GIẢI

Berg: Berg, tên của một loại phương tiện vận tải bằng đường hàng không
Beetle blade: Bọ dao
Crank: Chạch (Chập mạch), cách gọi thông dụng để chỉ những người bị nhiễm Nhật trùng
Creator: Hóa công, những người đã xây dựng mê cung
Flare: Nhật trùng
Flat Trans: Xuyên không
Glade: Trảng
Glader: Trảng viên, chỉ những đứatrẻ sống trong Trảng
Gone: Hỏng, tình trạng mất lí trí của những người bị nhiễm Nhật trùng
Griever: Nhím sầu
Runner: Tầm đạo sinh
Shank: Huynh/sư huynh; nghĩa đùa cợt do các trảng viên tự chế ra
Scorch: Đất cháy
Shuck- face: Mặt dẹp, trảng ngữ mang nghĩa giễu cợt
Underneath: Ngầm, mạng lưới đường hầm và các lối đi bí mật dưới lòng đất

Chương 1

Con bé nói chuyện với nó trước khi mọi thứ sụp đổ tan tành. Này, cậu vẫn đang ngủ hả?

Thomas cựa mình trên giường, cảm thấy bóng tối xung quanh tựa như không khí đặc quánh lại, ép chặt người mình. Lúc đầu nó hoảng hốt mở choàng mắt, tưởng mình lại ở trong Hộp – khối kim loại lạnh lẽo kinh khủng đã đem nó tới Trảng và Mê cung. Nhưng có một chút ánh sáng nhè nhẹ, rồi những bóng hình mờ ảo dần hiện lên trong gian phòng rộng lớn. Những chiếc giường tầng. Mấy cái tủ. Những nhịp thở nhẹ và tiếng ngáy o o của đám con trai đang say ngủ. Nó thấy nhẹ cả người. Giờ đây nó đã an toàn, sau khi được cứu thoát và đưa đến phòng ngủ tập thể này. Không còn lo âu. Không còn Nhím sầu. Cũng chẳng còn chết chóc nữa.
Tom ơi
Một giọng nói vang lên trong đầu nó. Giọng con gái. Không ra âm thanh, cũng chẳng thành hình thù, nhưng nó vẫn nghe thấymặc dù không bao giờ có thể giải thích cho người khác làm thế nà chuyện này xảy ra được. Hít một hơi thật sâu, nó thả lỏng đầu trên chiếc gối, các dây thần kinh nhạy bén dịu xuống sau khoảng khắc hoảng sợ thoáng qua. Nó đáp lại bằng cách dùng suy nghĩ hình thành các câu chữ.

Teresa hả? Mấy giờ rồi?

Không biết, con bé đáp. Nhưng tớ không ngủ được. Hình như tớ gà gật được chừng một tiếng đống hồ hay sao đó. Có lẽ lâu hơn. Tớ đang hi vọng cậu còn thức để nói chuyện cho đỡ buồn. Thomas cố gắng không mỉm cười. Ngay cả khi Teresa không nhìn thấy, chuyện này vẫn thật xấu hổ. Cậu có cho tớ quyền lựa chọn gì đâu ? Ngủ nghê thế quái nào được khi bị người khác nói thẳng vào trong đầu?
Hứ. Vậy cậu ngủ lại đi.

Không, tớ ổn mà. Nó nhìn lên gầm giường tầng trên, mờ mịt và tối om, nơi Minho đang nằm thở phì phò như có cả đống đờm dãi nghẹt trong họng.
Cậu đang nghĩ gì vậy?

Vậy chứ cậu muốn tớ nghĩ đến cái gì đây? Bằng cách nào đó con bé đưa vào trong câu nói của mình một chút giễu cợt. Tớ vẫn nhìn thấy bọn Nhím sầu. Bộ da gớm ghiếc và cơ thể phập phồng của chúng, cùng với mớ cánh tay kim loại và lớp đinh nhọn nữa. Gần đến phát khiếp. Tom, làm sao để tống khứ chuyện đó ra khỏi đầu bây giờ?

Thomas đã biết câu trả lời. Những hình ảnh kia sẽ không bao giờ biến mất. Các trảng viên sẽ tiếp tục bị ám ảnh bởi những thứ kinh khủng đã diễn ra ở Mê cung trong suốt phần đời còn lại của chúng. Nó nhận ra hầu hết nếu không nói là tất cả bọn trẻ sẽ gặp những vấn đề về tâm lí nặng nề. Có khi phát điên cũng nên.
Trên hết thảy, một hình ảnh đã in đậm trong tâm trí nó như một vết bỏng do thanh sắt đóng dấu nóng. Thằng bạn Chuck của nó, con dao cắm ở ngực, máu tuôn xối xả và chết trong vòng tay nó. Thomas biết nó sẽ không bao giờ quên chuyện này. Nhưng nó vẫn nói với Teresa. Chuyện đó rồi sẽ qua. Chỉ cần một chút thời gian, có vậy thôi..

Cậu nói thì giỏi lắm, con bé nói Tớ bỉết chứ. Tức cười ở chỗ nó thích nghe con bé nói những điều như vậy về mình. Như thể lời chế giễu của Teresa chứng tỏ mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa.

Ngủ vừa thôi nó tự nhủ, và thầm mong con bé không nghe thấy suy nghĩ vừa rồi.
Tớ không thích bị tách ra khỏi các cậu, con bé nói.

Nhưng Thomas hiếu lí do tại sao. Teresa là đứa con gái duy nhất trong khi đám trảng viên còn lại toàn là con trai, một lũ lau nhau mà tụi nó còn chưa tin tưởng được hoàn toàn. Chắc là họ muốn bảo vệ cậu.

Ờ, tớ đoán vậy. Nỗi buồn len lỏi vào trong đầu Thomas cùng với những lời của con bé, dính chặt với chúng như xi- rô. Nhưng ở một mình chán lắm, sau mọi chuyện chúng ta đã trải qua.

Mà này, họ đưa cậu đi đâu vậy ? Giọng Teresa nghe có vẻ rầu rĩ tới mức Thomas chi muốn đứng dậy và đi tìm con bé. Nhưng nó đủ khôn để không làm thế.
À, ngay bên cạnh gian phòng chung nơi chúng ta ăn tối qua, Đây là một căn phòng nhỏ với một vài chiếc giường tầng. Tớ gần như chắc chắn bọn họ đã khóa cửa khi bỏ đi.

Thấy chưa, đã bảo họ muốn bảo vệ cậu mà. Rồi nó vội nói thêm-  Không phải vì cậu cần được bảo vệ đến thế. Tớ tin ở cậu hơn ít nhất làmột nửa đám sư huynh ở đây.

Chỉ một nửa thôi á?

Ờ thì, ba phần tư. Tính luôn tớ trong đó.

Tiếp đó là một sự im lặng thật dài, mặc dù bằng cách nào đó Thomas vẫn có thể cảm thấy sự hiện diện của Teresa, Nó cảm thấy con bé. Chuyện này gần giống như việc nó biết Minho đang nằm ngủ cách mình có vài tấc phía bên trên, mặc dù không nhìn thấy thằng bé không chỉ nhờ vào tiếng ngáy. Khi ai đó ở gần tự nhiên bạn sẽ cảm nhận được.

Dù trải qua nhiều biến cố trong những tuần vừa qua, lúc này Thomas đang bình thản một cách đáng ngạc nhiên, và chẳng bao lâu giấc ngủ đã lại chiến thắng. Bóng tối ùa vào tâm trí của nó, nhưng Teresa vẫn ở đó, bên cạnh nó theo cách này hay cách khác. Thật là… cảm động.

Ở trong trạng thái này, Thomas không có ấn tượng nào về thời gian đang trôi qua. Nửa ngủ, nửa vui sướng tận hưởng sự hiện diện của cô bạn gái và niềm tin rằng cả hai đã được giải thoát khỏi địa ngục. Nó tin chúng đã được an toàn, và bây giờ nó với Teresa có thể tha hồ tìm hiểu nhau lẫn nữa. Cuộc sống sẽ tươi đẹp biết bao. Giấc ngủ êm ái. Bóng tối lờ mờ. Hơi ấm. Cảm giác dễ chịu lan tỏa. Cơ thể nó gần như bồng bềnh.

Thế giới dường như tan biến. Tất cả trở nên lặng lẽ và yên tĩnh. Bóng tối bỗng hóa dễ chịu. Và nó chìm vào một giấc mơ.

Nó rất nhỏ. Bốn tuổi thì phải? Hay là năm? Nó đang nằm trên một chiếc giường,
chăn kéo lên tới cằm. Một người phụ nữ ngồi bên cạnh nó, hai bàn tay đặt trong lòng. Bà có mái tóc nâu dài, một gương mặt chỉ vừa chớm xuất hiện nhưng dấu hiệu của tuổi tác. Đôi mắt bà đượm buồn. Nó biết vây, dù ba đang rất cố gắng che giấu điều đó bằng một nụ cười.

Nó muốn nói gì đó, muốn hỏi bà một câu, nhưng nó không thể. Nó không thực sự hiện diện ở đây, mà chỉ chứng kiến sự việc từ một chỗ mà nó không lí giải được. Bà mở lời, chất giọng ngọt ngào pha lẫn giận dữ làm nó bối rối:
Mẹ không biết tại sao bọn họ chọn con, nhưng mẹ biết con đặc biệt. Đừng bao giờ quên điều đó. Và đừng bao giờ quên… – Bà lạc giọng, nước mắt bất chợt tuôn rơi trên má – đừng quên mẹ yêu con đến mức nào.

Cậu bé đã lên tiếng nhưng không phải Thomas nói. Mặc dù đó là nó. Tất cả chuyện này thật khó hiểu.

– Mẹ sẽ hóa điên giống như những người ở trên truyền hình phải không? Giống… ba ấy?

Người phụ nữ luồn những ngón tay vào mái tóc của nó. Không, nó không thể gọi bà chung chung như thế. Đấy là mẹ.Mẹ… của nó.

– Con không phải lo, bé cưng à. –  Mẹ nó nói. –  Con sẽ không ở đây để chứng kiến chuyện đó đâu. Nụ cười của mẹ mờ dần.

Giấc mơ nhanh chóng chìm vào bóng tối, bỏ lại Thomas giữa một khoảng trống, không có gì khác ngoài những suy nghĩ của chính mình. Liệu có phải nó vừa nhớ lại một đoạn ký ức trồi lên từ vực sâu quên lãng? Có thật nó vừa nhìn thấy mẹ không? Hình như ba nó đã hóa điên hay sao đó. Nỗi đau trong đầu Thomas thật nặng nề và day dứt. Nó chỉ muốn chìm sâu hơn vào quên lãng.

Sau đó –  nó không biết là bao lâu –  Teresa lại lên tiếng trong đầu nó.
Tom, có chuyện rồi.


Các bài viết liên quan

Viết một bình luận