BÀI DỰ THI VIẾT VỀ THẦY CÔ VÀ MÁI TRƯỜNG – BÀI DỰ THI VIẾT VỀ THẦY CÔ VÀ MÁI TRƯỜNG Vừa rồi, lang – StuDocu

BÀI DỰ THI VIẾT

VỀ THẦY CÔ VÀ MÁI TRƯỜNG

Vừa rồi, lang thang Facebook, tôi bỗng thấy xuất hiện một bài báo mang tiêu

đề: “Trí tuệ nhân tạo AI thay thế khiến hàng loạt giáo viên thất nghiệp?”. Quả thực,

trong những năm gần đây, công nghệ trí tuệ nhân tạo phát triển như vũ bão. Với bộ

não nhân tạo khổng lồ ấy, đó thực sự là một niềm tự hào của thời đại. Các robot

được sản xuất ngày một nhiều thêm, công dụng của chúng cũng ngày càng nhiều

thêm, và lẽ tất nhiên là nó cũng thay thế con người trong nhiều công việc. Nhưng

tôi tự hỏi, lẽ nào những cỗ máy vô hồn kia có thể thay thế giáo viên chăng? Trưởng

thành nhờ bàn tay ấm áp của thầy cô, tôi mong, và cũng tin chắc rằng điều đó

không khi nào là sự thực .

Thầy Cô – hai tiếng thân quen mà bất kỳ một ai đã và đang trải qua tuổi học

trò cũng đều vinh dự được cất lên từ sâu thẳm trái tim mình, bằng toàn bộ sự yêu

thương và tất thảy lòng kính trọng .

Thầy Cô – những bóng hình lặng thầm qua năm tháng cùng những trang giáo

án tuy đã cũ mà vẫn luôn thoang thoảng hương thơm của sự tận tâm, nó bồi đắp và

dưỡng nuôi tâm hồn mỗi thế hệ học trò .

Thầy Cô – những con người của thời đại mới, cũng thức thời và nhạy bén

cập nhật những kiến thức mới mẻ, hữu ích và đạt chuẩn đến cho học sinh; những

người cha, người mẹ, đôi

khi là những người bạn nâng đỡ mỗi học sinh trên một

đoạn đường đời, nâng niu những tâm hồn non nớt và nâng giấc cho những tham vọng .

Thầy Cô – những hình mẫu cao cả cho sự noi theo của một thế hệ, của nhiều

thế hệ; những “Vô Danh Anh Hùng” mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng ca ngợi và

sẽ là những hình ảnh sáng mãi trong cuốn album lưu niệm của thời cắp sách tới

trường còn nhiều lắm những vô tư, những vô tâm .

Tôi còn nhớ trong cuốn “Nếu biết trăm năm là hữu hạn”, tác giả Phạm Lữ

Ân có xúc động nhắc tới người thầy của mình năm xưa với câu hỏi: “Cuộc sống

em giờ ra sao? Có hạnh phúc không?”. Vậy đấy, lòng người thầy vẫn luôn mênh

mông và lắng đọng trong từng ấy kì vọng. Những người thầy, người cô đưa học

sinh tới bến bờ tri thức nhưng nào có ước vọng học trò của mình rồi mai này sẽ

thành ông nọ, bà kia hay sẽ không thể nào quên hình bóng cô thầy. Những người

cha, người mẹ thứ hai ấy chỉ luôn thầm hy vọng cho những đứa con một

bến bờ

Các bài viết liên quan

Viết một bình luận