Chữa bệnh bằng phương pháp ứng dụng trường sinh học (kỳ 2): Người được mệnh danh “bà tiên áo trắng” – Ahimsa House

Bệnh nhân đến với những lớp học trường sinh học của cô Thu hầu hết là những người mắc bệnh hiểm nghèo, có người còn mắc cả bệnh ung thư mà những bệnh viện chuyên ngành đã trả về. Tất cả đều bình đẳng, không có sự phân biệt đối xử giữa bệnh nhân giàu và nghèo, ai ai cũng đều được học, được trị bệnh và nâng cao sức khỏe thể chất như nhau, mặc dầu anh là giám đốc hay anh nông dân khốn khó. Điều quan trọng nữa là mọi người đều không phải đóng bất kể một khoản phí nào cho cô Thu hoặc cho những người phụ bệnh .Cô Hồ Thị Thu nói : “ Vì sao tôi mặc đồ trắng à ? Vì năm ấy, khi từ bệnh viện ở TPHCM về chờ chết, tôi đã vô cùng vô vọng. Và đặc biệt quan trọng, khi nhìn thấy mái ấm gia đình đóng hòm và mua vải trắng để dùng trong tang lễ, tôi có lúc đã mong cái chết đến sớm hơn cho xong đời mình, khỏi phải liên tục làm khổ người nhà. Nhưng rồi khi đến với bộ môn ứng dụng nguồn năng lượng trường sinh học, tôi đã được tái sinh. Về lại nhà, tôi lấy chính mấy xấp vải trắng dành cho tang lễ của tôi đem đi may mấy bộ áo quần để mặc ở nhà. Và mở màn từ đó, bộ đồ trắng đã gắn chặt với tôi ” .
Cô Hồ Thị Thu nói rằng mình là người từ cõi chết trở lại với đời sống thực là nhờ chính ở môn ứng dụng nguồn năng lượng trường sinh học này. Suốt một tuần theo học môn trường sinh học, tôi luôn gặp cô Hồ Thị Thu với bộ đồ trắng khi nào cũng tinh tươm .

Bạn đang đọc: Chữa bệnh bằng phương pháp ứng dụng trường sinh học (kỳ 2): Người được mệnh danh “bà tiên áo trắng” - Ahimsa House">Chữa bệnh bằng phương pháp ứng dụng trường sinh học (kỳ 2): Người được mệnh danh “bà tiên áo trắng” – Ahimsa House

Những tấm lòng

Suốt hơn chục năm qua, cùng với cơ sở ở Hội Vân ( Cát Hiệp, Phù Cát, Tỉnh Bình Định ), cô Hồ Thị Thu trong bộ đồ trắng tinh khiết cùng với những tập sự đã đi khắp mọi nơi để chữa bệnh cứu người với cái tâm trọn vẹn trong sáng : Bệnh nhân đến với những lớp học trường sinh học của cô Thu hầu hết là những người mắc bệnh hiểm nghèo, có người còn mắc cả bệnh ung thư mà những bệnh viện chuyên ngành đã trả về. Tất cả đều bình đẳng, không có sự phân biệt đối xử giữa bệnh nhân giàu và nghèo, ai ai cũng đều được học, được trị bệnh và nâng cao sức khỏe thể chất như nhau, mặc dầu anh là giám đốc hay anh nông dân khốn khó. Điều quan trọng nữa là mọi người đều không phải đóng bất kể một khoản phí nào cho cô Thu hoặc cho những người phụ bệnh .
Cô Hồ Thị Thu kể : “ Hôm tháng 4 vừa qua, tôi ra Quảng Nam để mở lớp ứng dụng nguồn năng lượng trường sinh học ở Hội Tâm năng dưỡng sinh Hội An, tôi rất vui khi được mấy anh đại diện thay mặt chính quyền sở tại địa phương Hội An hết lòng giúp sức, tạo điều kiện kèm theo tốt nhất. Nhưng có một điều không vui là mấy đồng đội đứng ra tổ chức triển khai lớp đã tự động hóa thu của mỗi người 100.000 đồng ( lớp có đến 142 học viên ) để “ ngân sách ”. Biết được, tôi đã nhất quyết đề xuất đồng đội trả lại cho người bệnh học viên. Tôi đã nói với mấy anh chị đứng ra tổ chức triển khai lớp rằng : “ Trong số 142 học viên kia có rất nhiều người còn khó khổ lắm. Một trăm ngàn đồng không lớn, nhưng nếu như để lại cho những người đó thì nó có ích lắm đấy. Với lại, lớp học trường sinh học của CLB Trường sinh học Hội Vân của tôi từ trước đến nay và mãi mãi không khi nào thu của ai bất kể một khoản tiền góp phần nào ! ” .

Một học viên tên là Hoàng Thị Lan – ở Cư Mgar, Đắc Lắc ( ĐT : 0988607171 ) – đã viết : “ Ngày 17.3.2013, tôi đến thôn Hội Vân, xã Cát Hiệp, huyện Phù Cát, tỉnh Tỉnh Bình Định – Trường Năng lượng tình thương của cô tiên áo trắng – dự lớp nâng cao luân xa âm khí và dương khí cho 279 học viên đã học qua lớp hướng dẫn cơ bản cấp 1 + 2 … Đây là cấp học vô cùng quan trọng, giúp người bệnh nâng cao năng lực tự trị bệnh cho bản thân và có thêm kinh nghiệm tay nghề giúp phụ bệnh cho người khác … Kỳ diệu thay, nguồn nguồn năng lượng sinh học đã đem lại cho bao mái ấm gia đình thoát khỏi bệnh tật, cứu sống bao nhiêu người từ cõi chết trở lại. Chính nơi đây đã đem lại sự sống và niềm niềm hạnh phúc cho hàng nghìn lượt người từ khắp mọi miền quốc gia. Ai cũng thấm thía tấm lòng của những con người tuyệt vời ở trường nguồn năng lượng tình thương của cô tiên áo trắng … ” .

Khóa học thứ 60 – năm 2013

Mang căn bệnh tụy mạn tính đến với lớp ứng dụng trường sinh học Hội Vân khóa 60, tôi cứ nghĩ mình thuộc dạng “ bệnh trọng ”, nhưng không phải thế. Bệnh tụy mạn tính cộng với tiểu đường của tôi xem ra không là gì so với những bệnh nhân học viên khác .

Một trong 32 học viên của lớp mà tôi được dịp làm quen trong ngày tiên phong là anh Nguyễn Lê Nguyên Vũ, 35 tuổi, đến từ Tam Kỳ, Quảng Nam. Trong vườn đào rợp bóng của Trường Năng lượng trường sinh học Hội Vân của cô Thu, anh Nguyễn Lê Nguyên Vũ khó nhọc lê bước chân từ trong phòng trọ ra chiếc ghế đá dưới một gốc điều. Vũ cho biết : “ Tôi bị viêm cột sống dính khớp và thoái hóa đốt sống cổ đã 4 năm nay rồi. Đã chữa chạy ở khắp nơi. Nào là Bệnh viện Đa khoa Thành Phố Đà Nẵng, Bệnh viện C17 Đà Nẵng, Bệnh viện Hoàn Mỹ TP. Đà Nẵng, Bệnh viện Chấn thương chỉnh hình Hồ Chí Minh … Chữa cả đông y, nhưng bệnh vẫn cứ bệnh. Nay tôi nghe chỗ này và quyết tâm vào đây … ”. Còn có trường hợp của hai vợ chồng anh Huỳnh Thanh Thảo ( 54 tuổi ) và chị Lê Thị Tiễu ( 52 tuổi ) đến từ An Khê, Gia Lai. Anh Thảo bảo : “ Tôi có hai lần mở luân xa rồi, nhưng sau đó vì việc làm nên cứ phải bỏ tập luyện, luân xa lại đóng lại. Đợt này, hai vợ chồng tôi quyết tâm bỏ mọi việc làm khoảng chừng 10 ngày xuống dưới này trị bệnh. Bà xã tôi bị tim, men gan, mỡ nhiễm máu, rối loạn tiền đình … Còn tôi thì bị thoát vị đĩa đệm, sỏi thận … ”. Bệnh nhân Trần Sơn ( SN 1970, quê ở Mộ Đức, Tỉnh Quảng Ngãi ) cho biết : “ Em bị rối loạn tuần hoàn não. Cũng đã chạy chữa khắp nơi, nhưng bệnh không thuyên giảm là bao ” .
Nhưng có lẽ rằng trong số những bệnh nhân học viên mà tôi có dịp trò chuyện đợt vừa qua, “ thê thảm ” nhất là bố con anh Đỗ Phú Nhàn ( 52 tuổi ), quê ở Đại Lộc, Quảng Nam. Anh Nhàn nói : “ Tui thì bị đại tràng và khớp. Nhưng con gái tui, cháu Đỗ Thị Huỳnh Liên ( 22 tuổi ) thì nan giải lắm – cháu bị ung thư vú, cộng với khuyết tật chân bẩm sinh. Đợt vừa qua con gái tui thi tốt nghiệp ĐH đúng vào dịp vô hóa chất nên cứ tưởng khó qua nổi kỳ thi, nhưng may mà cháu nỗ lực … ” .
Theo lời anh Nhàn thì con gái anh – cháu Đỗ Thị Huỳnh Liên – đã “ rất nhiều lần vô hóa chất và đến những 20 lần “ bắn tia ”. Nói chung, về tây y thì đã “ xong ” rồi, nhưng bệnh ung thư vú của cháu vẫn “ nguyên vẹn ” như trước. Mọi chữa chạy trước kia chỉ là để duy trì sự sống cho cháu. Không biết đợt khai mở luân xa và chữa trị bằng trường sinh học này sẽ như thế nào, nhưng “ còn nước còn tát ” chứ biết sao ! ” – anh Nhàn nói. Với trường hợp cháu Liên con anh Nhàn, chỉ mới một tuần rèn luyện thì chưa nói được gì nhiều. Tuy vậy, theo nhận xét của bố cô gái thì “ một tuần qua, tui thấy nó vui lên hẳn và rất cần mẫn ngồi thiền. Trong chuyện đấu tranh để chống chọi với bệnh tật, cái niềm tin quan trọng lắm. Bởi vậy, kết thúc khóa học này, tui thì phải về quê để lo việc làm nhà. Còn con gái tui sẽ ở lại đây để liên tục chữa chạy. Ơn trời đất … ” .
Khóa học 32 thành viên bệnh nhân của chúng tôi là 32 con người mang trong mình những căn bệnh giống nhau có, khác nhau có và xem ra căn bệnh nào cũng đều “ ác liệt ” cả ! Họ đến từ khắp nơi, từ Bắc chí Nam, cũng đủ mọi thành phần từ cán bộ công chức đến nông dân thông thường, từ người có đời sống khá giả đến người đang vô cùng khó khăn vất vả trong đời sống .
Lớp học khóa 60 của chúng tôi chỉ mới qua một tuần được mở luân xa và luyện thiền nên chưa thể nói được gì nhiều. Bởi vậy, tôi xin được mượn lời của một bệnh nhân đã qua lớp trường sinh học ngày 20.12.2008 tên là Hoàng Văn Tiêu – ở thành phố 7, thị xã Sông Thao, huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ ( ĐT : 0913303734 ) – để kết thúc bài này trong loạt bài về nâng cao sức khỏe thể chất bằng nguồn năng lượng trường sinh học : “ Tôi bị thoái hóa đốt sống cổ 4, 5, 6 – tác dụng chụp phim tại Bệnh viện E Trung ương. Hằng năm, tôi vẫn phải đến Bệnh viện huyện Cẩm Khê để châm cứu điều trị đau vai, cổ. Nhưng kể từ khi đi học về và kiên trì tập luyện ngồi thiền, cho đến nay, tôi chưa bị đau lại lần nào .

Còn bệnh đường ruột, những năm tôi tham gia kháng chiến chống Mỹ ở chiến trường B3, ăn uống không được vệ sinh lắm nên tôi đã mắc bệnh đường ruột mạn. Thường xuyên tôi phải mang theo người thuốc berberin để xoa dịu những cơn khó chịu. Cũng từ ngày đi học ngồi thiền về cho đến nay, tôi không phải dùng đến berberin nữa. Đấy là hai chứng bệnh tôi mắc, tôi đã cố gắng tập luyện và cả hai đến nay đều đã khỏi, không thấy đau lại nữa”.

Không chỉ có những căn bệnh như ông Tiêu, trong những ngày tập thiền ở Trường Năng lượng trường sinh học Hội Vân, bản thân người viết bài này còn tận mắt thấy và tận tai nghe những điều kỳ diệu hơn. Trong bài tiếp theo, chúng tôi xin được hầu chuyện bạn đọc về “ Khả năng kỳ diệu của “ tiểu thiên hà ” – con người ” !

Kỳ tiếp: Khả năng kỳ diệu của “tiểu vũ trụ” – con người

Các bài viết liên quan

Viết một bình luận