– Xuân Quỳnh xuất thân trong một gia đình công chức, mồ côi mẹ từ nhỏ, Xuân Quỳnh ở với bà nội
Bạn đang đọc: Tìm hiểu văn bản: Sóng - Xuân Quỳnh | Thầy Phạm Trung Tình">Tìm hiểu văn bản: Sóng – Xuân Quỳnh | Thầy Phạm Trung Tình
2. Tác phẩm
a. Xuất xứ, hoàn cảnh sáng tác
– Sóng được sáng tác năm 1967 trong chuyến đi thực tê ở vùng biển Diêm Điền ( Tỉnh Thái Bình ), là một bài thơ rực rỡ viết về tình yêu, rất tiêu biểu vượt trội cho phong thái thơ Xuân Quỳnh
– Bài thơ in trong tập Hoa dọc chiến hào
b. Bố cục( 4 phần):
– Phần 1 ( khổ 1 + 2 ) : Sóng – Khát vọng tình yêu của người con gái .
– Phần 2 ( khổ 3 + 4 ) : Ngọn nguồn của sóng – Truy tìm sự huyền bí của tình yêu .
– Phần 3 ( khổ 5 + 6 + 7 ) : Sóng – Nỗi nhớ thủy chung trong tình yêu .
– Phần 4 ( Khổ 8 + 9 ) : Những suy tư về cuộc sống và khát vọng trong tình yêu .
II. Trọng tâm kiến thức
1. Sóng – Khát vọng tình yêu của người con gái.
– Hình tượng sóng bao trùm, xuyên suốt bài thơ. Sóng được miêu tả đơn cử, sinh động với nhiều trạng thái xích míc ( lúc kinh hoàng, ồn ào, lúc lặng lẽ, … ) gợi ra vẻ đẹp của vạn vật thiên nhiên bát ngát .
– Đồng thời sóng cũng được miêu tả có hồn, có tính cách, tâm trạng, mang ý nghĩa hình tượng. Sóng là hình ảnh ẩn dụ hình tượng cho tâm hồn, tính cách của người phụ nữ đang yêu, là sự hóa thân, phân thân của cái tôi trữ tình. Sóng song hành cùng em, tuy hai mà một, có lúc phân loại, có lúc hòa nhập nhằm mục đích miêu tả một cách mãnh liệt hơn khát vọng tình yêu của nhà thơ .
– Sóng là một phát minh sáng tạo nghệ thuật và thẩm mỹ độc lạ của nhà thơ. Âm điệu bài thơ dạt dào, thể thơ năm chữ với cách ngắt nhịp linh động, cấu trúc trùng điệp, bài thơ gợi ra nhịp điệu của sóng biển sôi sục, dạt dào, lúc dịu êm, sâu lắng. Đó cũng là nhịp điệu của sóng lòng đang tràn ngập khát khao tình yêu .
– Tác giả mượn hình ảnh sóng để nói và nghĩ về tình yêu. Hành trình của sóng tìm đến biển là hành trình dài tình yêu vượt lên cái nhỏ bé, tầm thường để hướng về sự hùng vĩ, vị tha, đồng điệu. Đó là khát vọng muôn đời của con người trong tình yêu .
– Khổ thơ đầu là trạng thái của sóng – trạng thái tâm hồn của người phụ nữ đang yêu :
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
– Kết cấu trái chiều, song hành : kinh hoàng / dịu êm, ồn ào / lặng lẽ .
– Đặt là dịu êm, lặng lẽ ở cuối câu, ý thơ như nghiêng hẳn về phía đó. Xuân Quỳnh mượn trạng thái thất thường, trái chiều của sóng để diễn đạt những phức tạp, huyền bí trong tâm trạng người con gái khi yêu. Đó là tâm trạng vừa nhiều mẫu mã, vừa phức tạp của một trái tim phụ nữ nhạy cảm và khát khao yêu đương : có lúc nồng nàn, sôi sục, đắm say ; cũng có lúc dịu dàng êm ả, đằm thắm. Những mặt trạng thái ấy xích míc mà thống nhất với nhau .
– Con sóng không bằng lòng với khuôn khổ nhỏ hẹp của sông, nên nó tìm ra tận bể để hiểu đúng tầm vóc, thực chất của mình .
– Trái tim yêu của người phụ nữ cũng vậy : không đồng ý sự tầm thường, hạn hẹp, tù túng mà luôn muốn vươn tới cái lớn lao, cao quý để tìm thấy chính mình trong tình yêu. Đó cũng là ý niệm mới mẻ và lạ mắt trong tình yêu của nữ sĩ Xuân Quỳnh : sự dữ thế chủ động, tự tôn khi yêu của người phụ nữ, không nhỏ bé, cam chịu mà can đảm và mạnh mẽ, táo bạo .
– Hành trình của sóng tìm ra biển là hành trình dài tình yêu hướng tới cái vô biên, tuyệt đích. Tâm hồn người phụ nữ khi yêu muốn vượt lên những số lượng giới hạn tầm thường để tìm đến tình yêu cao đẹp, lớn lao, được là chính mình. Nói cách khác, đó là khát vọng vươn tới sự đồng cảm, đồng cảm trong tình yêu .
– Khổ thơ thứ hai nói đến tình yêu của tuổi trẻ là khát vọng muôn đời :
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
– Tình yêu là khát vọng chính đáng muôn đời của con người. Sóng vĩnh cửu cùng thời hạn cũng như tình yêu muôn đời vẫn bồi hồi, thổn thức trong trái tim con người, nhất là tuổi trẻ. Như vậy, mượn hình ảnh sóng, Xuân Quỳnh đã thể hiện khát vọng được yêu, được sống hết mình trong tình yêu .
=> Thành công của đoạn thơ nói riêng và bài thơ nói chung đó là nhờ vào 1 số ít thủ pháp nghệ thuật và thẩm mỹ : Thể thơ năm chữ tạo âm điệu của những con sóng biển. Nghệ thuật trái chiều, nhân hóa, ẩn dụ … Tất cả đã tạo nên những vần thơ tình yêu hay nhất mọi thời đại .
2. Ngọn nguồn của sóng – Truy tìm sự bí ẩn của tình yêu.
– Tình yêu là lẽ tự nhiên như hơi thở, thiết yếu như ăn cơm, uống nước hàng ngày. Ấy thế mà tình yêu là gì mà có sức điệu đàng đến như vậy thì chưa ai lý giải được. Ngay đến Xuân Diệu – một nhà thơ tình nổi tiếng, một con người luôn khát khao giao cảm với đời, say đắm với tình yêu mà cũng bất lực :
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió đìu hiu
– Làm sao hoàn toàn có thể cẩn trọng được tình yêu. Nó đến khi nào ta đâu có biết và nó chiếm hồn ta khi nào ta đâu có hay. Trước một yếu tố khó lí giải như vậy, em làm thế nào tránh khỏi sự do dự trăn trở :
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em?
Em nghĩ về biển lớn,
Từ nơi nào sóng lên?
– Em nghĩ nghĩa là em đang thao thức, đang lo ngại, đang đặt ra nhiều câu hỏi .
– Điệp từ em nghĩ làm cho câu thơ đằm lại dịu dàng êm ả và càng làm rõ hơn sự tâm lý trong lòng em. Và như vậy nhà thơ có một chút ít bồn chồn ưu tư muốn tìm hiểu về anh về em về biển lớn chứ không phải chỉ quen bồng bềnh, quen si mê, chỉ yêu và đơn thuần chỉ là yêu. Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh không đơn thuần, yêu cháy bỏng nồng say nhưng không do đó mà hời hợt .
– Đến đây, nhân vật trữ tình có vẻ như không thống nhất. Nếu ở đoạn thơ trên, em còn giấu mình trong lớp sóng ngoài kia thì đến đoạn này có vẻ như nhà thơ không kìm chế nổi tình yêu đang dâng lên dạt dào trong ngực trẻ. Nhân vật trữ tình đã thoát ra khỏi lớp áo ẩn dụ để xưng em :
Em nghĩ về anh em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
– Anh phải chăng là biển lớn, là cuộc sống bát ngát. Em là con sóng dạt dào, là hình tượng cho một tình yêu trỗi dậy. Xuân Quỳnh nghĩ về tình yêu, về anh nhưng vẫn nghĩ đến cuộc sống chung. Đó là điều đáng quý. Nhà thơ chớp lấy được mối liên hệ giữa niềm hạnh phúc riêng và đời sống chung của mọi người .
– Nếu sóng tìm ra tận bể để tự hiểu mình thì em cũng sẽ tìm đến tình yêu anh để hiểu sâu hơn về con người đích thực của em .
– Và trước khoảng trống bát ngát của biển cả, làm thế nào em không trăn trở với những câu hỏi tự ngàn xưa :
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau?
– Xuân Quỳnh muốn cắt nghĩa về nguồn gốc của sóng để đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi về sự khởi nguồn của tình yêu trong trái tìm mình. Nhà thơ muốn dựa vào quy luật của tự nhiên để tìm ra qui luật của tình yêu.
– Lời thú nhận nhỏ nhẹ, thành thực có phần nũng nịu, hoảng sợ : em cũng không biết nữa / Khi nào ta yêu nhau ?. Tình yêu như sóng biển, làm thế nào hiểu hết được, tình yêu là lời nói của cảm hứng, trái tim nên khó lí giải. Cách cắt nghĩa tình yêu chân thành, đầy nữ tình của Xuân Quỳnh .
– Thế là ra tận bể mà sóng vẫn chưa hiểu nổi mình. Em đã hòa nhập vào biển lớn của tình yêu mà nào em đã hiểu em. Em yêu anh từ đâu ? Khi nào ? Từ cái gì ? Ánh mắt, nụ cười, giọng nói ?
– Mọi câu hỏi đặt ra đều tha thiết tìm về cội nguồn của nó. Nhưng em cũng không biết nữa. Mà biết để làm gì ? Chỉ cần hiểu rằng : Ta vẫn yêu nhau là đủ. Cái thiêng liêng nhất, tuyệt diệu nhất trong tình yêu là sự giao cảm, hòa hợp sâu xa giữa hai tâm hồn, hai nửa cuộc sống tự nguyện gắn bó với nhau để tạo thành một chỉnh thể toàn vẹn, vĩnh viễn không trước cũng không sau .
=> Đoạn thơ với âm điệu dạt dào, thể thơ năm chữ với cách ngắt nhịp linh động, cấu trúc trùng điệp, đã gợi ra nhịp điệu của sóng biển sôi sục, dạt dào, lúc dịu êm, sâu lắng miêu tả được những trạng thái tinh xảo của tình yêu .
3. Sóng – Nỗi nhớ thủy chung trong tình yêu.
– Xuân Diệu từng viết :
Uống xong lại khát là tình
Gặp rồi lại nhớ là mình với ta
Hay Nguyễn Đình Thi :
Anh nhớ em mỗi bước đường anh bước
Mỗi tối anh nằm, mỗi miếng anh ăn
– Còn Xuân Quỳnh biểu lộ nỗi nhớ trong tình yêu qua nhiều cung bậc :
+ Trong tình yêu, ta vẫn thường thấy hai mặt yêu và nhớ, yêu say đắm thì nhớ thiết tha :
Cong sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
+ Đó là những cung bậc khác nhau của nỗi nhớ anh. Dù trên mặt nước hay dưới lòng sâu thì con sóng vẫn đều có bờ. Bờ là nơi đến của sóng, là đối tượng người tiêu dùng để sóng vuốt ve, vỗ về, là cái đích để đi đâu về đâu sóng khi nào cũng nhớ đến, cũng không quên, ngay cả đó là ngày hay đêm :
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
+ Nỗi nhớ có cái bộc lộ ra bên ngoài, có cái chứa đựng tự sâu trong đáy lòng. Vắng anh, em nhớ, khi thức, em nhớ đến anh. Đó là bộc lộ thông thường. Nhưng ở đây, trong mơ em vẫn nhớ. Đó là nỗi nhớ da diết, khắc khoải, thổn thức cứ trằn trọc không yên :
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức.
– Lòng thủy chung vừa như một thuộc tính, vừa là thực chất của tình yêu chân chính :
+ Xưa nay, nỗi nhớ luôn gắn liền với khái niệm thời hạn vô tận và khoảng trống vô cùng. Với thời hạn, nó không có ngày đêm ; với khoảng trống, nó không có phương hướng. Không gian có bốn phương là Đông, Tây, Nam, Bắc nhưng trongn tình yêu thì chỉ có một phương duy nhất và đó chính là anh. Trong đời, em quen biết nhiều người, họ hoàn toàn có thể hơn hẳn anh thế nhưng em lại chọn anh, yêu anh và chỉ biết có anh. Chỉ riêng anh là khiến em luôn nghĩ tới và hướng về :
Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương
+ Những người đang yêu khi nào cũng hướng về nhau, họ là mặt trời suốt đời soi sáng và sưới ấm cho nhau .
+ Dùng hình thức điệp, điệp cấu trúc tích hợp với nghệ thuật và thẩm mỹ trái chiều qua cách nói ngược xuôi bắc, ngược nam, tác giả muốn nhấn mạnh vấn đề rằng : bất chấp sự cách trở của khoảng trống và thời hạn, người phụ nữ vẫn giữ vững lời thề vàng đá, vẫn thủy chung son sắt .
+ Tình yêu đẹp là vậy, trong sáng là vậy, mãnh liệt bay bổng là vậy nhưng nó không tránh khỏi những dâu bể của đời thường. Chính do đó những người đang yêu ngoài sự mê hồn còn phải đủ nghị lực và lí trí để vượt qua mọi thử thách, giông bão của cuộc sống với niềm tin sẽ tới đích :
Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở.
+ Những con sóng ở đại dương dù gió xô bão táp tới phương nào đi chăng nữa thì sau cuối sóng vẫn quay trở lại với bờ. Em cũng như sóng, mặc dầu gặp bao khó khăn vất vả em cũng sẽ vượt qua hết để đến với anh, bởi tình yêu anh đã cho em sức mạnh .
=> Với hai khổ thơ, Xuân Quỳnh một lần nữa khắc họa tình yêu người phụ nữ. Cách sử dụng những giải pháp tu từ, trái chiều, tương phản, điệp, cách sử dụng từ cảm thán và cách mượn hình tượng sóng đã góp thêm phần tạo nên thành công xuất sắc cho tác phẩm .
4. Những suy tư về cuộc đời và khát vọng trong tình yêu.
– Từ nỗi nhớ lúc kinh hoàng – ồn ào, lúc êm đềm – lặng lẽ, ý thơ dồn thành khát vọng sống mãnh liệt của sóng. Sóng tìm đến cái đích cảu tình yêu trong một niềm tin can đảm và mạnh mẽ :
+ Xuân Quỳnh mượn quy luật của sóng biển, mây trời để miêu tả quy luật của lòng người. Là một phụ nữ nhạy cảm và đa đoan, Xuân Quỳnh ý thức rất đời : đời sống là dài, rộng, là muôn vời cách trở .
+ Càng thấp thỏm, lo âu, Xuân Quỳnh càng cháy bỏng một niềm tin tha thiết, cảm động : tình yêu sẽ vượt qua mọi trở ngại để tới đích, như những con sóng con nào chẳng tới bờ và mây vẫn bay về xa .
– Lời thơ cứ thế triền miên cùng sóng. Cuối cùng sóng hiện ra trong khát khao niềm hạnh phúc mãnh liệt nhất : khát khao tình yêu vĩnh hằng, bất tử :
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ.
+ Đứng trước biển, đối lập với cái bát ngát to lớn của thời hạn và khoảng trống Xuân Quỳnh ý thức được sự hữu hạn của đời người và sự mong manh của niềm hạnh phúc .
+ Nhà thơ muốn được xuất hiện mãi trên cõi đời để được sống và bất tử trong tình yêu. Khát vọng hóa thân và phân thân trong sóng thật can đảm và mạnh mẽ. Hai chữ “ tan ra ” vừa cháy bỏng nồng nhiệt, vừa thăm thẳm nỗi niềm phụ nữ – cái thăm thẳm của hai khát vọng hòa làm một : yêu hết mình và dâng hiến hết mình. Đó cũng chính là vẻ đẹp thánh thiện của người phụ nữ trong tình yêu .
=> Đoạn thơ xinh xắn, duyên dáng, vừa mãnh liệt, sôi sục, vừa hồn nhiên, trong sáng, vừa ý nhị, sâu xa. Sóng vì nó không chỉ đơn thuần là thơ mà còn là những gì tinh xảo nhất, huyền diệu nhất của một tâm hồn phụ nữ, một trái tim nhạy cảm luôn khao khát yêu thương .
=> Sóng là một hình tượng nghệ thuật và thẩm mỹ đẹp, là ẩn dụ cho tâm hồn người phụ nữ đang yêu : mãnh liệt, chân thành, êm ả dịu dàng. Từ đó, Xuân Quỳnh gửi gắm khát vọng tình yêu vừa rất truyền thống lịch sử, lại vừa văn minh : vừa đằm thắm, dịu dàng êm ả, chung thủy, vừa táo bạo, mãnh liệt, hiến dâng .
III. Tổng kết
1. Nội dung
Qua hình tượng sóng, trên cơ sở tò mò sự tương đương, hòa hợp giữa sóng và em, bài thơ miêu tả tình yêu của người phụ nữ thiết tha, nồng nàn, chung thủy, muốn vượt lên thử thách của thời hạn và sự hữu hạn của đời người. Từ đó thấy được tình yêu là một tình cảm cao đẹp, một niềm hạnh phúc lớn lao của con người .
2. Nghệ thuật
– Bài thơ mang âm hưởng dạt dào, uyển chuyển, gợi nhịp độ của con sóng liên tục .
– Thể thơ 5 chữ với những dòng thơ thường là không ngắt nhịp, những câu thơ ngắn, đều đặn gợi sự uyển chuyển .
– Thành công trong việc thiết kế xây dựng hình tượng sóng : hình tượng sóng trở đi trở lại với nhiều cung bậc, gợi nhũng trạng thái xúc cảm phong phú trong cõi lòng người con gái đang yêu .
Source: https://sangtaotrongtamtay.vn
Category: Khoa học