Chương tiếp
Phía sau cửa thang máy là ánh sáng ảm đạm của sảnh chung cư như thường lệ. Nhưng mà trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt, nhắc nhở Lâm Thu Thạch rằng mọi thứ không đơn giản như cậu nghĩ.
Lâm Thu Thạch bước về phía trước, muốn nhanh chóng rời khỏi chung cư, nhưng mà ngay khi rẽ qua một khúc ngoặt, cậu lại nhìn thấy ba cô bé mặc váy đỏ giống nhau như đúc đứng trước mặt mình.
Ba đứa trẻ vây quanh một cái bánh sinh nhật khổng lồ, trên mặt bánh cắm đầy nến trắng, lớp kem phủ như muốn tan chảy, chất lỏng đỏ sệt chảy ra từ đó là nguồn gốc của mùi tanh mà Lâm Thu Thạch ngửi được. Mà thứ đáng sợ nhất là cái đầu phụ nữ nằm trên mặt bánh, mắt cô ta vẫn mở to, không cam lòng nhìn Lâm Thu Thạch, thậm chí còn chớp mắt với cậu.
Cảnh tượng vô cùng quái đản này không khỏi làm người xem sởn tóc gáy, Lâm Thu Thạch nhìn ba đứa nhóc, nhớ tới cánh cửa mình đã từng vượt qua với gợi ý là “Fairha và con chim kỳ lạ”. Không còn nghi ngờ gì nữa, kia chính là chị em sinh ba mà Lâm Thu Thạch đã từng gặp qua ở cửa thứ hai…
Ba bé gái đứng trước cửa, quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, chúng nở nụ cười cứng ngắc như rối rồi bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật. Một trong số chúng chậm rãi giơ tay, chỉ lên phía trên đầu của mình, sau đó nói: “Anh ơi, anh không muốn ăn bánh kem cùng bọn em sao?”
Lâm Thu Thạch nghe câu hỏi của đứa bé, không dám trả lời mà lập tức xoay người bỏ đi, định ra ngoài bằng cửa khác.
May thay, ba chị em chỉ dõi theo cậu nhưng không có ý định đuổi theo.
Lâm Thu Thạch chạy như bay, chỉ chớp mắt liền ra đến cửa, nhưng ngay khi cậu chuẩn bị bước ra ngoài, lại nhớ tới hành động của một trong ba đứa bé, hình như nó đã chỉ lên phía trên đỉnh đầu… động tác này có ý gì, chẳng lẽ là trên trần nhà có thứ gì đó?
Thực sự gặp tình huống như vậy, ngẩng đầu nhìn trần nhà cũng không phải một việc dễ chịu, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn lấy điện thoại ra, mở ra đèn pin, chậm rãi ngẩng đầu, chặm rãi chiếu ánh sáng lên trần nhà. Cậu chuyển động vô cung thận trọng và sãn sàng chạy bất cứ lúc nào, nhưng cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy trên trần nhà trống không, chẳng có bất kỳ thứ gì…
Kiểm tra xong Lâm Thu Thạch, cất điện thoại, thở hắt ra rồi nhấc chân định bước ra ngoài, nhưng ngay khi cậu định tiến lên phía trước, một linh cảm cảnh báo nguy hiểm đột nhiên ập đến. Lâm Thu Thạch theo phản xạ lùi về sau một bước, trong nháy mắt, từ tầng trên rơi xuống một khối thi thể ngay sát trước mặt cậu. có thể hình dung được, nếu cậu không lùi lại mà trực tiếp đi ra ngoài, e rằng xác chết này đã đập trúng đầu cậu.
Thi thể vì rớt từ trên tầng xuống nên đã bị dập nát, hộp sọ như quả dưa hấu bể tan tành thàng từng mảnh, văng tứ tung khắp nơi. Tuy nhiên, nhìn quần áo cùng thứ hắn đang cầm trên tay, người này rõ ràng chính là kẻ dùng rìu phá cửa nhà Lâm Thu Thạch khi nãy, chỉ là không biết vì sao hắn lại rơi từ trên tầng xuống.
Lâm Thu Thạch vòng qua thi thể của hắn, nhanh chóng đi tới cổng khu dân cư. Cậu bước trên con đường lát sỏi, liếc mắt nhìn chung cư phía sau một lát, không ngờ lại thấy được một người đang trườn bò trên tường của tòa nhà, người nọ chậm rãi trèo từ trên cao xuống, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi trọng lực. Nương theo ánh sáng leo lắt từ sảnh hắt ra, Lâm Thu Thạch phải cố hết sức mới nhận ra người kia – đó rõ ràng là Vương Tiêu Y đã bị chẻ đôi. Cô ta chậm chạp bò lại gần thi thể của Trình Văn, sau đó thèm thuồng cúi đầu bắt đầu gặm cắn cái xác, giống như con dã thú xé thịt con mồi.
Lâm Thu Thạch chỉ dám nhìn thoáng qua rồi rời mắt ra chỗ khác. Cũng không biết là do thời tiết quá nóng bức, hay là do sự việc phát sinh quá khủng khiếp, hiện tại toàn thân Lâm Thu Thạch đã ướt đẫm mồ hôi, từng giọt nước chảy xuôi xuống cằm của cậu. Lâm Thu Thạch đi trong khu dân cư, quan sát khung cảnh xung quanh, trong lòng nhất thời có chút thấp thỏm, cậu cảm thấy nơi đây không có chỗ nào là an toàn, như thể sẽ có quái vật nhảy ra từ trong những góc tối tăm bất cứ lúc nào.
Lâm Thu Thạch đến gần cổng, lại thấy đã có hai người đứng ở đó, cậu thấy được khuôn mặt của bọn họ, thậm chí còn nhớ rõ tên của họ – đó là Hùng Tất và Tiểu Kha, cặp đôi mà Lâm Thu Thạch gặp gỡ trong cánh cửa đầu tiên.
Hùng Tất cùng Tiểu Kha dường như cũng đã nhìn thấy Lâm Thu Thạch, từ xa vẫy tay với cậu, hô: “Mau đến đây!”
Lâm Thu Thạch bước chân hơi chần chờ, cậu không xác định được hai người xuất hiện ở chỗ này rốt cuộc là người hay quỷ.
“Là Bạch Khiết kêu chúng tôi đến đón anh.” Tiểu Kha kêu lên từ xa, “Chỗ của anh quá nguy hiểm, Bạch Khiết bảo chúng tôi đem anh qua chỗ cô ấy…”
Lâm Thu Thạch nhăn mày, cậu nhìn về phía sau, Vương Tiêu Y cùng Trình Văn đều biến mất trong màn đêm, nhưng tòa nhà chung cư tối tăm vẫn mang đến cho người ta một loại cảm giác bất an vô cùng. Lâm Thu Thạch đi tới trước mặt bọn họ, nhưng cũng không đến quá gần.
“Là Bạch Khiết nhờ hai người tới đón tôi à?” Lâm Thu Thạch hỏi Tiểu Kha.
“Đúng vậy.” Tiểu Kha nói, “Cô ấy sợ anh xảy ra chuyện, cố tình bảo chúng tôi qua đây.”
“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Lâm Thu Thạch nói.
“Cô ấy ư? Cô ấy đang ở nhà riêng chờ chúng ta trở về.” Tiểu Kha trả lời, “Mau lên xe đi, chúng tôi sẽ từ từ giải thích với anh trên đường đi.” Nói xong, cô liền mở cửa xe, ra hiệu cho Lâm Thu Thạch nhanh chóng ngồi vào.
Lâm Thu Thạch bước đến trước cửa xe rồi liếc nhanh vào bên trong.
Tiểu Kha đứng sau cậu vẫn đang thúc giục, có vẻ như rất sốt ruột, Lâm Thu Thạch lại chú ý tới một chi tiết nhỏ, cậu vốn dĩ muốn bước vào trong xe nhưng đột nhiên dừng lại.
“Làm sao vậy?” Tiểu Kha hỏi, “Thứ kia đang đến gần, đừng lãng phí thời gian nữa.”
“Hai người nếu đã được Bạch Khiết giao phó nhiệm vụ đến đón tôi, chắc cũng phải biết tên thật của cô ấy đúng không?” Lâm Thu Thạch bước về sau, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, chậm rãi thối lui.
Tiểu Kha nhíu mày: “Dĩ nhiên là tôi biết, chỉ là không thể nói ra ở đây, sẽ bị những thứ khác nghe được, anh nhanh lên……” Cô ta thấy Lâm Thu Thạch đang lùi về sau, giọng nói càng trở nên dữ tợn, cuối cùng gần như là rống lên, “Tôi đành ép anh lên xe vậy, không còn thời gian nữa!!”
Lâm Thu Thạch nhìn thấy cảnh này, lập tức xoay người bỏ chạy, mặc cho Tiểu Kha cùng Hùng Tất kêu gào. Tiểu Kha chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Thu Thạch rời đi, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương, mà ngay khi Lâm Thu Thạch chạy trở lại khu dân cư, một thân hình không lồ xuất hiện ở phía bên kia con đường.
Đó là một người phụ nữa cao lớn với thân hình quái dị, trong tay cầm một cái rìu sắc bén, chậm rãi đi về hướng Tiểu Kha cùng Hùng Tất.
Biểu tình của Tiểu Kha và Hùng Tất vừa kinh hoàng lại vừa tuyệt vọng, hoảng loạn chui vào trong xe ô tô, cố gắng khởi động xe để rời đi, nhưng cái xe trông bình thường lúc này đã biến thành xe giấy, hai người ngồi bên trong dĩ nhiên không có khả năng rời đi.
Người phụ nữ vung chiếc rìu trên tay, bổ một nhát hung bạo, trực tiếp chém đôi Tiểu Kha.
Hùng Tất là người chết thứ hai, bọn họ bị chặt ngang người, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng mãi vẫn không tắt thở, nằm giãy giụa trên mặt đất.
Lâm Thu Thạch trốn trong một góc khuất chứng kiến hết thảy, cậu đưa tay bưng kín miệng mình, sợ rằng hơi thở của bản thân sẽ thu hút người phụ nữ cao lớn bên ngoài. Đây này chính là quái vật trong cửa đầu tiên của Lâm Thu Thạch – tượng thần trong miếu cổ hóa quỷ, ả ta chém chết Hùng Tất cùng Tiểu Kha, mắt đảo xung quanh một vòng, không phát hiện Lâm Thu Thạch liền cầm rìu xoay người rời đi.
Hùng Tất cùng Tiểu Kha đã bị chặt thành hai nửa lại không hề chết đi, bọn họ rên rỉ ngoài đường lớn, Tiểu Kha rít gào những lời mắng chửi độc địa, dường như đều là nguyền rủa Lâm Thu Thạch.
Lúc ấy sau khi rời đi, Lâm Thu Thạch cũng không biết được kết cục bên trong cửa của cặp đôi kia, nhưng giờ đã tích lũy đủ kinh nghiệm, cậu biết bọn họ hẳn cũng không phải hạng người tốt đẹp gì, chính là loại cố ý thân cận người mới với ý đồ bất chính. Dù vậy, rất may mắn là Lâm Thu Thạch đã gặp được Nguyễn Nam Chúc, vì thế nên mới thoát một kiếp. Về chuyện xảy ra với hai người đó về sau, Lâm Thu Thạch cũng không rõ ràng lắm……
Vừa rồi sở dĩ cậu phát hiện sự bất thường củaTiểu Kha là bởi vì dưới ánh đèn đường, cậu thấy trên mặt đất chỉ có duy nhất bóng của mình, mà Tiểu Kha cùng Hùng Tất cũng đứng dưới ánh đèn lại không có bóng in trên mặt đất. Chi tiết này khiến Lâm Thu Thạch nảy sinh cảm giác ra không hợp lý, vì thế quyết đoán bỏ chạy mới thoát chết.
Tại thời điểm này, Lâm Thu Thạch đã mơ hồ hiểu được ẩn ý của tờ gợi ý. Cửa cấp mười một không có lời giải nào, cách sống sót ẩn giấu ngay trong thế giới này, có thể chỉ là một chi tiết nhỏ thôi cũng là phương pháp để tồn tại. Đương nhiên, có thể phát hiện hay không đều phụ thuộc vào may mắn của người vào cửa.
Lâm Thu Thạch đứng trong khu dân cư, loay hoay không biết nên đi đâu, nhưng cậu hiểu mình phải rời đi, bởi vì tiếng hát chúc mừng sinh nhật vui vẻ ngày càng lớn hơn, cũng càng tới gần cậu.
Vì thế Lâm Thu Thạch đứng lên, chậm rãi đi ra khỏi cổng rồi quay đầu nhìn lại, Bộ ba sinh đôi vui vẻ đẩy bánh kem về phía cậu, cái đầu đặt trên đỉnh bánh từ từ xoay cái vòng, trừng mắt cặp mắt oán độc với cậu.
Lâm Thu Thạch cũng đã quen với việc trừng mắt như vậy, cậu lạnh nhạt đối mặt, còn nhân tiện tặng thêm một cái liếc mắt khinh bỉ.
Ba đứa bé vui sướng cười khanh khách, chúng đứng trước cổng khu dân cư, nhìn bóng dáng Lâm Thu Thạch biến mất cuối con đường tăm tối, nhón chân nhấc cái đầu lên hôn chụt một cái, lại vô cùng hào hứng kêu “Mẹ yêu dấu.”
Lâm Thu Thạch đi dọc con đường được bao phủ bởi ánh đèn mờ ảo.
Các cửa hàng xung quanh vốn tràn đầy sức sống nay đều đóng cửa im ỉm, nơi này như thể một thế giới khác, một thế giới chỉ có cái chết và nỗi kinh hoàng.
Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay, cậu rất muốn gọi lại cho Nguyễn Nam Chúc, hỏi tình hình của hắn, nhưng lại sợ Nguyễn Nam Chúc bên kia đang ở thời điểm quan trọng, chỉ vì một cuộc gọi của mình mà sẽ mất mạng.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Thu Thạch gửi tin nhắn hỏi han Nguyễn Nam Chúc.
Mãi lâu sau, Lâm Thu Thạch mới nhận lại được một tin nhắn: Em đang chơi ú òa với mấy con quái vật kỳ lạ.
Lời từ ngữ này tuy rằng tinh nghịch, nhưng vẫn có thể thấy được sát khí của Nguyễn Nam Chúc ẩn bên trong, Lâm Thu Thạch cười khổ: Chơi ú òa? Đó là cửa cấp mấy của em?
Nguyễn Nam Chúc: Cửa cấp hai.
Lâm Thu Thạch: Gợi ý là gì thế?
Nguyễn Nam Chúc: Gợi ý là…… trốn tìm.
Lâm Thu Thạch; “……” Chỉ là mấy chữ ít ỏi, nhưng sau lưng cậu lại toát mồ hôi lạnh, thậm chí trong lòng cũng có chút nôn nóng, hiện tại cậu chỉ muốn đến bên Nguyễn Nam Chúc, cùng hắn trải qua hết thảy. Nhưng loại này ý tưởng ấy ở thời điểm này dĩ nhiên là bất kahr thi, Lâm Thu Thạch giơ tay nhìn đồng hồ, bây giờ mới là hai giờ sáng, phải còn ít nhất ba hoặc bốn tiếng nữa mới đến mình minh.
Nó tìm tới rồi, em không thể nói chuyện thêm với anh được nữa. Bảo bối, em yêu anh. Đây là tin nhắn cuối cùng của Nguyễn Nam Chúc gửi cho Lâm Thu Thạch đêm nay.
Lâm Thu Thạch nhìn nội dung tin nhắn, lòng nóng như lửa đốt, nhưng cậu không biết Nguyễn Nam Chúc hiện tại ở nơi nào, cũng không biết hắn rốt cuộc đang trải qua việc gì, lúc này cậu bất lực đến mức không thể làm được gì.
Lâm Thu Thạch tiếp tục đi bộ trên con đường dài như vô tận, mãi đến khi cậu gặp một ngã tư. Từ xa, Lâm Thu Thạch nhìn thấy một người đang ngồi xổm giữa ngã tư, người nọ đưa lưng về phía cậu, cắm cúi đốt thứ gì đó trong chậu.
Lâm Thu Thạch nhìn người này, không dám tới quá gần mà đứng ở xa quan sát, phát hiện người này đang hóa vàng, đốt tiền âm phủ.
Tiền giấy cháy thành tro bay lả tả trong không trung. Bởi vì phải vào cửa, Lâm Thu Thạch đã học hỏi không ít truyền thuyết dân gian, biết được tiền âm phủ sau khi đã được hóa cũng có nhiều ý nghĩa, ví dụ như tro bay tạo thành xoáy tròn nghĩa là người dưới âm phủ đã nhận được tiền……
Lâm Thu Thạch chần chờ nhìn cảnh trước mặt, đang suy nghĩ có nên quay về hay không thì lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân khiến người ta sởn tóc gáy.
Lâm Thu Thạch quay đầu, xuyên qua màn đêm đen kịt mà nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đi đến từ cuối con đường, thân hình kia đang ngược sáng, tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng từ hình dáng của nó, rõ ràng chính là nữ quỷ vừa rồi chém đôi Hùng Tất cùng Tiểu Kha.
Nơi này xung quanh trống trải, không có bất kỳ chỗ nào để ẩn nấp, Lâm Thu Thạch rơi vào đường cùng, đành phải tiếp tục đi phía trước, nép sát vào vách tường đi về phía ngã tư.
Cậu vừa đi vừa cẩn thận để mắt đến ông lão ngồi hóa vàng giữa ngã tư, người này hẳn là cậu cũng đã gặp gặp qua, nhưng vì đã lâu rồi nên không thể nhớ rõ.
Ngay vào thời điểm Lâm Thu Thạch định băng qua ngã tư, cậu lại thấy ông cụ đưa thay vào chậu hóa vàng đang cháy hừng hực trước mặt, sau đó thân thể lão nhanh chóng bị hun thành than, Lâm Thu Thạch nghe loáng thoáng được âm thanh nhẹ thoát ra từ miệng ông ta,: “Người chết, người chết…… Chỉ có người chết mới có thể trốn thoát.” Dứt lời, cả người quắt lại thành một khối than khô, mà quái vật phía sau, cũng giống như ngửi được mùi hương khác thường ở đây, tăng nhanh tốc độ di chuyển.
Nữ quỷ to lớn áp sát với chiếc rìu trong tay, rìu thỉnh thoảng lại cà vào mặt đường, phát ra âm thanh kim loại mài trên nền xi măng.
Lâm Thu Thạch không dám đứng yên ở chỗ này liền chạy về phía trước, dù chạy thục mạng nhưng cậu cũng không quên quan sát toàn cảnh, phát hiện khung cảnh hai bên đường xuất hiện biến hóa.
Trước những cửa hàng treo thêm lồng đèn và vòng hoa màu trắng, như đang trong lễ tưởng niệm.
Một chiếc quan tài đen bày ở bên đường khiến Lâm Thu Thạch phải dừng chân, thứ này đột nhiên xuất hiện trên vỉa hè, được đặt ngay ngắn trên mặt đất.
Quái vật phía sau lưng dường như cũng phát giác ra vị trí của Lâm Thu Thạch, tiến gần đến chỗ cậu, nếu tiếp tục chạy với tốc độ này, chỉ sợ không quá vài phút cậu liền sẽ bị bắt.
Lâm Thu Thạch dồn dập thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào quan tài sơn đen, trong đầu nảy ra một ý tưởng điên rồ. Cậu biết lúc này không thể do dự, lập tức xoay người đến trước quan tài, vươn tay đẩy nắp ra.
Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng quan tài sẽ trống không, kết quả lại thấy bên trong chứa một thi hài. Bộ dáng người này có chút quen mắt, hình như đã thấy ở đâu rồi, nhưng Lâm Thu Thạch cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, cắn răng trực tiếp bò vào, sau đó đem quan tài cái nắp khép lại.
“Thịch…… Thịch…… Thịch……” Qua ván quan tài, Lâm Thu Thạch nghe được tiếng bước chân quái vật càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại gần chỗ của cậu, mũi ả giật giật, muốn từ trong không khí đánh hơi hướng đi của con mồi.
Nhưng dường như có thứ gì đó đã xáo trộn mùi hương trong không khí, quái vật gầm gừ trong họng, ngay sau dần dần đi xa.
Lâm Thu Thạch nằm ở trong quan tài với biểu cảm tê dại, thi thể bên cạnh cậu dường như mới qua đời, da thịt vẫn còn mềm mại, thậm chí dường như vẫn vương lại chút hơi ấm. Lâm Thu Thạch nhẩm đi nhẩm lại lời xin lỗi trong lòng, mãi đến khi âm thanh bên ngoài lắng dần, cậu định giơ tay lật nắp quan tài lên, lại cảm thấy cổ tay đột nhiên bị một bàn tay khác bắt lấy.
“!!”Lâm Thu Thạch thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nhưng một bàn tay khác lại bưng kín miệng cậu, ngăn âm thanh lại trong miệng cậu.
“Còn chưa đi đâu.” Cái xác tỏng quan tài thế mà lịa mở miệng nói chuyện, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng sau khi Lâm Thu Thạch nghe được lại trợn tròn đôi mắt – giọng nói này không thể quen thuộc hơn: đó là giọng của Lê Đông Nguyên!
Trong quan tài tối như hũ nút, Lâm Thu Thạch tựa như người mù, bị giọng nói phát ra từ thi thể Lê Đông Nguyên dọa cho khiếp vía, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi cổ họng.
“Còn chưa đi đâu.” Kẻ bên cạnh lại nói một câu, Lâm Thu Thạch mơ hồ hiểu được ý của hắn ta, cũng thôi dùng sức giãy giụa.
Im lặng được khoảng mười phút, Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng gầm rú giận dữ của phụ nữ, tiếng gầm này chỉ cách cậu một lớp ván quan tài mỏng manh. Có thể thấy thứ này gần Lâm Thu Thạch vô cùng, thậm chí kề sát cậu, nếu vừa nãy Lâm Thu Thạch trèo ra khỏi quan tài, e rằng cũng chịu chung số phận với Hùng Tất cùng Tiểu Kha, trực tiếp bị chém chết.
Sau đó tiếng của ả quái vật dần đi xa, thi thể đang ghìm chặt Lâm Thu Thạch cũng buông lỏng tay, cậu dùng sức bật nắp quan tài trên đầu, lần này cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của kẻ bên cạnh mình – đúng là Lê Đông Nguyên, người đáng lẽ đã chết từ lâu.
“Đã lâu không gặp ha.” Lê Đông Nguyên cong khóe mắt, tươi cười với Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch nhìn hắn chằm chằm, như muốn phát hiện thứ gì kỳ quái từ mặt hắn.
“Nhìn tôi thế làm gì?” Lê Đông Nguyên cũng từ trong quan tài bò ra, chỉnh sửa đầu tóc chính mình, “Tôi vừa cứu anh một mạng, không định cảm ơn sao?”
Lâm Thu Thạch: “Anh rốt cuộc là……”
“Người chết.” Tuy rằng Lâm Thu Thạch nói chưa nói xong, nhưng Lê Đông Nguyên cũng đã đoán được cậu thắc mắc cái gì, bặt cười lớn, “Tôi là người chết.”
Lâm Thu Thạch chần chờ nhìn hắn, Lê Đông Nguyên lại bắt lấy tay Lâm Thu Thạch, ấn lên ngực trái của mình, quả nhiên, nơi đó là một mạng tĩnh lặng, không hề cảm nhận được nhịp tim.
“Anh thật sự đã chết?” Lâm Thu Thạch đưa tay lên lau mặt, nói, “Vậy tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này? Đây là chỗ nào?”
Lê Đông Nguyên nghe Lâm Thu Thạch hỏi chuyện, lại cười mà không nói, hắn chỉ chỉ đỉnh đầu, nói: “Còn lâu trời mới sáng, anh muốn ngủ một lát không?”
Lâm Thu Thạch: “Ngủ ở chỗ nào? Trong quan tài?”
Lê Đông Nguyên nói: “Ngủ trong quan tài còn an toàn hơn là chạy loạn bên ngoài.”
Lâm Thu Thạch còn định nói thêm điều gì nhưng lại nghe được tiếng bước chân dồn dập, lần này không cần Lê Đông Nguyên động thủ, cậu liền tự mình đóng nắp quan tài lại.
Trong bóng tối, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thu Thạch có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, cậu muốn hỏi tình huống của Lê Đông Nguyên rốt cuộc là như thế nào, nhưng Lê Đông Nguyên dường như cũng không muốn trả lời cậu.
“Tôi biết anh muốn hỏi cái gì.” Lê Đông Nguyên mở lời, “Nhưng đến tôi cũng không thể trả lời, bởi vì chính tôi cũng không hiểu.”
“Anh có nhớ được cái chết của chính mình không?” Lâm Thu Thạch hỏi.
“Đương nhiên là có.” Lê Đông Nguyên đáp, “Tôi còn nhớ rõ rằng mình đã nhảy lầu tự sát đây.” TRong giọng nói của hắn có phần cô quạnh, “Chỉ là không biết con nhóc kia thế nào rồi.”
“Trang Như Kiểu?” Lâm Thu Thạch nói, “Cô ấy sống rất tốt, đã kế thừa Bạch Lộc của anh.”
Lê Đông Nguyên trầm mặc một lát, cười khổ: “Chuyện đó thì có gì mà tốt.” Nhìn cô gái mà mình luôn che chở lớn lên, kỳ thật cũng không phải là chuyện vui vẻ, bởi vì để trưởng thành luôn phải trả giá đắt.
Vì thế hai người lại im lặng, Lâm Thu Thạch thất thần nhìn nắp quan tài trên đầu. Cậu không dám nhiều lời, bởi vì thứ kia vẫn đang lùng sục quanh vị trí của cậu.
Thời gian chậm chạp trôi qua, vậy mà đã đến 5 giờ, trời dần hửng sáng.
Cơn buồn ngủ ập đến, Lâm Thu Thạch muốn giữ tỉnh táo, nhưng lại cảm thấy mình chưa bao giờ thèm ngủ như vậy.
“Ngủ đi.” Giọng nói của Lê Đông Nguyên, “Tối mai lại gặp.”
Lâm Thu Thạch nhắm mắt, chìm sâu vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này vô cùng sâu, chờ đến khi cậu tỉnh lại, mặt trời đã lên đến đỉnh. Cậu bật dậy, lại thấy mình đang ngồi trên giường ngủ trong nhà, Hạt Dẻ ghé vào gối đầu bên cạnh, bộ dáng ngoan ngoãn nhìn hắn.
Không có quái vật, không có máu tươi, cửa nhà vẫn nguyên vẹn, mọi thứ xảy ra đem qua dường như chỉ là một cơn ác mộng quái đản, Lâm Thu Thạch thở dài thườn thượt, lấy di động gọi cho một số liên lạc.
Sau vài dây chờ đợi, đầu dây bên kia không bất ngờ mà vang lên giọng nữ thông báo cuộc gọi không thể thực hiện, số điện thoại tối qua có thể kết nối lại lần nữa biến thành số trống. Lâm Thu Thạch tìm kiếm trong hộp tin nhắn, cũng không thấy tin nhắn mà Nguyễn Nam Chúc gửi cho mình.
“Được thôi.” Lâm Thu Thạch lầm bầm, “Tối nay gặp lại.”
Chương trước
Chương tiếp
Phía sau cửa thang máy là ánh sáng ảm đạm của sảnh chung cư như thường lệ. Nhưng mà trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt, nhắc nhở Lâm Thu Thạch rằng mọi thứ không đơn giản như cậu nghĩ. Lâm Thu Thạch bước về phía trước, muốn nhanh chóng rời khỏi chung cư, nhưng mà ngay khi rẽ qua một khúc ngoặt, cậu lại nhìn thấy ba cô bé mặc váy đỏ giống nhau như đúc đứng trước mặt mình. Ba đứa trẻ vây quanh một cái bánh sinh nhật khổng lồ, trên mặt bánh cắm đầy nến trắng, lớp kem phủ như muốn tan chảy, chất lỏng đỏ sệt chảy ra từ đó là nguồn gốc của mùi tanh mà Lâm Thu Thạch ngửi được. Mà thứ đáng sợ nhất là cái đầu phụ nữ nằm trên mặt bánh, mắt cô ta vẫn mở to, không cam lòng nhìn Lâm Thu Thạch, thậm chí còn chớp mắt với cậu. Cảnh tượng vô cùng quái đản này không khỏi làm người xem sởn tóc gáy, Lâm Thu Thạch nhìn ba đứa nhóc, nhớ tới cánh cửa mình đã từng vượt qua với gợi ý là “Fairha và con chim kỳ lạ”. Không còn nghi ngờ gì nữa, kia chính là chị em sinh ba mà Lâm Thu Thạch đã từng gặp qua ở cửa thứ hai… Ba bé gái đứng trước cửa, quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, chúng nở nụ cười cứng ngắc như rối rồi bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật. Một trong số chúng chậm rãi giơ tay, chỉ lên phía trên đầu của mình, sau đó nói: “Anh ơi, anh không muốn ăn bánh kem cùng bọn em sao?” Lâm Thu Thạch nghe câu hỏi của đứa bé, không dám trả lời mà lập tức xoay người bỏ đi, định ra ngoài bằng cửa khác. May thay, ba chị em chỉ dõi theo cậu nhưng không có ý định đuổi theo. Lâm Thu Thạch chạy như bay, chỉ chớp mắt liền ra đến cửa, nhưng ngay khi cậu chuẩn bị bước ra ngoài, lại nhớ tới hành động của một trong ba đứa bé, hình như nó đã chỉ lên phía trên đỉnh đầu… động tác này có ý gì, chẳng lẽ là trên trần nhà có thứ gì đó? Thực sự gặp tình huống như vậy, ngẩng đầu nhìn trần nhà cũng không phải một việc dễ chịu, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn lấy điện thoại ra, mở ra đèn pin, chậm rãi ngẩng đầu, chặm rãi chiếu ánh sáng lên trần nhà. Cậu chuyển động vô cung thận trọng và sãn sàng chạy bất cứ lúc nào, nhưng cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy trên trần nhà trống không, chẳng có bất kỳ thứ gì… Kiểm tra xong Lâm Thu Thạch, cất điện thoại, thở hắt ra rồi nhấc chân định bước ra ngoài, nhưng ngay khi cậu định tiến lên phía trước, một linh cảm cảnh báo nguy hiểm đột nhiên ập đến. Lâm Thu Thạch theo phản xạ lùi về sau một bước, trong nháy mắt, từ tầng trên rơi xuống một khối thi thể ngay sát trước mặt cậu. có thể hình dung được, nếu cậu không lùi lại mà trực tiếp đi ra ngoài, e rằng xác chết này đã đập trúng đầu cậu. Thi thể vì rớt từ trên tầng xuống nên đã bị dập nát, hộp sọ như quả dưa hấu bể tan tành thàng từng mảnh, văng tứ tung khắp nơi. Tuy nhiên, nhìn quần áo cùng thứ hắn đang cầm trên tay, người này rõ ràng chính là kẻ dùng rìu phá cửa nhà Lâm Thu Thạch khi nãy, chỉ là không biết vì sao hắn lại rơi từ trên tầng xuống. Lâm Thu Thạch vòng qua thi thể của hắn, nhanh chóng đi tới cổng khu dân cư. Cậu bước trên con đường lát sỏi, liếc mắt nhìn chung cư phía sau một lát, không ngờ lại thấy được một người đang trườn bò trên tường của tòa nhà, người nọ chậm rãi trèo từ trên cao xuống, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi trọng lực. Nương theo ánh sáng leo lắt từ sảnh hắt ra, Lâm Thu Thạch phải cố hết sức mới nhận ra người kia – đó rõ ràng là Vương Tiêu Y đã bị chẻ đôi. Cô ta chậm chạp bò lại gần thi thể của Trình Văn, sau đó thèm thuồng cúi đầu bắt đầu gặm cắn cái xác, giống như con dã thú xé thịt con mồi. Lâm Thu Thạch chỉ dám nhìn thoáng qua rồi rời mắt ra chỗ khác. Cũng không biết là do thời tiết quá nóng bức, hay là do sự việc phát sinh quá khủng khiếp, hiện tại toàn thân Lâm Thu Thạch đã ướt đẫm mồ hôi, từng giọt nước chảy xuôi xuống cằm của cậu. Lâm Thu Thạch đi trong khu dân cư, quan sát khung cảnh xung quanh, trong lòng nhất thời có chút thấp thỏm, cậu cảm thấy nơi đây không có chỗ nào là an toàn, như thể sẽ có quái vật nhảy ra từ trong những góc tối tăm bất cứ lúc nào. Lâm Thu Thạch đến gần cổng, lại thấy đã có hai người đứng ở đó, cậu thấy được khuôn mặt của bọn họ, thậm chí còn nhớ rõ tên của họ – đó là Hùng Tất và Tiểu Kha, cặp đôi mà Lâm Thu Thạch gặp gỡ trong cánh cửa đầu tiên. Hùng Tất cùng Tiểu Kha dường như cũng đã nhìn thấy Lâm Thu Thạch, từ xa vẫy tay với cậu, hô: “Mau đến đây!” Lâm Thu Thạch bước chân hơi chần chờ, cậu không xác định được hai người xuất hiện ở chỗ này rốt cuộc là người hay quỷ. “Là Bạch Khiết kêu chúng tôi đến đón anh.” Tiểu Kha kêu lên từ xa, “Chỗ của anh quá nguy hiểm, Bạch Khiết bảo chúng tôi đem anh qua chỗ cô ấy…” Lâm Thu Thạch nhăn mày, cậu nhìn về phía sau, Vương Tiêu Y cùng Trình Văn đều biến mất trong màn đêm, nhưng tòa nhà chung cư tối tăm vẫn mang đến cho người ta một loại cảm giác bất an vô cùng. Lâm Thu Thạch đi tới trước mặt bọn họ, nhưng cũng không đến quá gần. “Là Bạch Khiết nhờ hai người tới đón tôi à?” Lâm Thu Thạch hỏi Tiểu Kha. “Đúng vậy.” Tiểu Kha nói, “Cô ấy sợ anh xảy ra chuyện, cố tình bảo chúng tôi qua đây.” “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Lâm Thu Thạch nói. “Cô ấy ư? Cô ấy đang ở nhà riêng chờ chúng ta trở về.” Tiểu Kha trả lời, “Mau lên xe đi, chúng tôi sẽ từ từ giải thích với anh trên đường đi.” Nói xong, cô liền mở cửa xe, ra hiệu cho Lâm Thu Thạch nhanh chóng ngồi vào. Lâm Thu Thạch bước đến trước cửa xe rồi liếc nhanh vào bên trong. Tiểu Kha đứng sau cậu vẫn đang thúc giục, có vẻ như rất sốt ruột, Lâm Thu Thạch lại chú ý tới một chi tiết nhỏ, cậu vốn dĩ muốn bước vào trong xe nhưng đột nhiên dừng lại. “Làm sao vậy?” Tiểu Kha hỏi, “Thứ kia đang đến gần, đừng lãng phí thời gian nữa.” “Hai người nếu đã được Bạch Khiết giao phó nhiệm vụ đến đón tôi, chắc cũng phải biết tên thật của cô ấy đúng không?” Lâm Thu Thạch bước về sau, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, chậm rãi thối lui. Tiểu Kha nhíu mày: “Dĩ nhiên là tôi biết, chỉ là không thể nói ra ở đây, sẽ bị những thứ khác nghe được, anh nhanh lên……” Cô ta thấy Lâm Thu Thạch đang lùi về sau, giọng nói càng trở nên dữ tợn, cuối cùng gần như là rống lên, “Tôi đành ép anh lên xe vậy, không còn thời gian nữa!!” Lâm Thu Thạch nhìn thấy cảnh này, lập tức xoay người bỏ chạy, mặc cho Tiểu Kha cùng Hùng Tất kêu gào. Tiểu Kha chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Thu Thạch rời đi, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương, mà ngay khi Lâm Thu Thạch chạy trở lại khu dân cư, một thân hình không lồ xuất hiện ở phía bên kia con đường. Đó là một người phụ nữa cao lớn với thân hình quái dị, trong tay cầm một cái rìu sắc bén, chậm rãi đi về hướng Tiểu Kha cùng Hùng Tất. Biểu tình của Tiểu Kha và Hùng Tất vừa kinh hoàng lại vừa tuyệt vọng, hoảng loạn chui vào trong xe ô tô, cố gắng khởi động xe để rời đi, nhưng cái xe trông bình thường lúc này đã biến thành xe giấy, hai người ngồi bên trong dĩ nhiên không có khả năng rời đi. Người phụ nữ vung chiếc rìu trên tay, bổ một nhát hung bạo, trực tiếp chém đôi Tiểu Kha. Hùng Tất là người chết thứ hai, bọn họ bị chặt ngang người, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng mãi vẫn không tắt thở, nằm giãy giụa trên mặt đất. Lâm Thu Thạch trốn trong một góc khuất chứng kiến hết thảy, cậu đưa tay bưng kín miệng mình, sợ rằng hơi thở của bản thân sẽ thu hút người phụ nữ cao lớn bên ngoài. Đây này chính là quái vật trong cửa đầu tiên của Lâm Thu Thạch – tượng thần trong miếu cổ hóa quỷ, ả ta chém chết Hùng Tất cùng Tiểu Kha, mắt đảo xung quanh một vòng, không phát hiện Lâm Thu Thạch liền cầm rìu xoay người rời đi. Hùng Tất cùng Tiểu Kha đã bị chặt thành hai nửa lại không hề chết đi, bọn họ rên rỉ ngoài đường lớn, Tiểu Kha rít gào những lời mắng chửi độc địa, dường như đều là nguyền rủa Lâm Thu Thạch. Lúc ấy sau khi rời đi, Lâm Thu Thạch cũng không biết được kết cục bên trong cửa của cặp đôi kia, nhưng giờ đã tích lũy đủ kinh nghiệm, cậu biết bọn họ hẳn cũng không phải hạng người tốt đẹp gì, chính là loại cố ý thân cận người mới với ý đồ bất chính. Dù vậy, rất may mắn là Lâm Thu Thạch đã gặp được Nguyễn Nam Chúc, vì thế nên mới thoát một kiếp. Về chuyện xảy ra với hai người đó về sau, Lâm Thu Thạch cũng không rõ ràng lắm…… Vừa rồi sở dĩ cậu phát hiện sự bất thường củaTiểu Kha là bởi vì dưới ánh đèn đường, cậu thấy trên mặt đất chỉ có duy nhất bóng của mình, mà Tiểu Kha cùng Hùng Tất cũng đứng dưới ánh đèn lại không có bóng in trên mặt đất. Chi tiết này khiến Lâm Thu Thạch nảy sinh cảm giác ra không hợp lý, vì thế quyết đoán bỏ chạy mới thoát chết. Tại thời điểm này, Lâm Thu Thạch đã mơ hồ hiểu được ẩn ý của tờ gợi ý. Cửa cấp mười một không có lời giải nào, cách sống sót ẩn giấu ngay trong thế giới này, có thể chỉ là một chi tiết nhỏ thôi cũng là phương pháp để tồn tại. Đương nhiên, có thể phát hiện hay không đều phụ thuộc vào may mắn của người vào cửa. Lâm Thu Thạch đứng trong khu dân cư, loay hoay không biết nên đi đâu, nhưng cậu hiểu mình phải rời đi, bởi vì tiếng hát chúc mừng sinh nhật vui vẻ ngày càng lớn hơn, cũng càng tới gần cậu. Vì thế Lâm Thu Thạch đứng lên, chậm rãi đi ra khỏi cổng rồi quay đầu nhìn lại, Bộ ba sinh đôi vui vẻ đẩy bánh kem về phía cậu, cái đầu đặt trên đỉnh bánh từ từ xoay cái vòng, trừng mắt cặp mắt oán độc với cậu. Lâm Thu Thạch cũng đã quen với việc trừng mắt như vậy, cậu lạnh nhạt đối mặt, còn nhân tiện tặng thêm một cái liếc mắt khinh bỉ. Ba đứa bé vui sướng cười khanh khách, chúng đứng trước cổng khu dân cư, nhìn bóng dáng Lâm Thu Thạch biến mất cuối con đường tăm tối, nhón chân nhấc cái đầu lên hôn chụt một cái, lại vô cùng hào hứng kêu “Mẹ yêu dấu.” Lâm Thu Thạch đi dọc con đường được bao phủ bởi ánh đèn mờ ảo. Các cửa hàng xung quanh vốn tràn đầy sức sống nay đều đóng cửa im ỉm, nơi này như thể một thế giới khác, một thế giới chỉ có cái chết và nỗi kinh hoàng. Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay, cậu rất muốn gọi lại cho Nguyễn Nam Chúc, hỏi tình hình của hắn, nhưng lại sợ Nguyễn Nam Chúc bên kia đang ở thời điểm quan trọng, chỉ vì một cuộc gọi của mình mà sẽ mất mạng. Suy nghĩ một lúc, Lâm Thu Thạch gửi tin nhắn hỏi han Nguyễn Nam Chúc. Mãi lâu sau, Lâm Thu Thạch mới nhận lại được một tin nhắn: Em đang chơi ú òa với mấy con quái vật kỳ lạ. Lời từ ngữ này tuy rằng tinh nghịch, nhưng vẫn có thể thấy được sát khí của Nguyễn Nam Chúc ẩn bên trong, Lâm Thu Thạch cười khổ: Chơi ú òa? Đó là cửa cấp mấy của em? Nguyễn Nam Chúc: Cửa cấp hai. Lâm Thu Thạch: Gợi ý là gì thế? Nguyễn Nam Chúc: Gợi ý là…… trốn tìm. Lâm Thu Thạch; “……” Chỉ là mấy chữ ít ỏi, nhưng sau lưng cậu lại toát mồ hôi lạnh, thậm chí trong lòng cũng có chút nôn nóng, hiện tại cậu chỉ muốn đến bên Nguyễn Nam Chúc, cùng hắn trải qua hết thảy. Nhưng loại này ý tưởng ấy ở thời điểm này dĩ nhiên là bất kahr thi, Lâm Thu Thạch giơ tay nhìn đồng hồ, bây giờ mới là hai giờ sáng, phải còn ít nhất ba hoặc bốn tiếng nữa mới đến mình minh. Nó tìm tới rồi, em không thể nói chuyện thêm với anh được nữa. Bảo bối, em yêu anh. Đây là tin nhắn cuối cùng của Nguyễn Nam Chúc gửi cho Lâm Thu Thạch đêm nay. Lâm Thu Thạch nhìn nội dung tin nhắn, lòng nóng như lửa đốt, nhưng cậu không biết Nguyễn Nam Chúc hiện tại ở nơi nào, cũng không biết hắn rốt cuộc đang trải qua việc gì, lúc này cậu bất lực đến mức không thể làm được gì. Lâm Thu Thạch tiếp tục đi bộ trên con đường dài như vô tận, mãi đến khi cậu gặp một ngã tư. Từ xa, Lâm Thu Thạch nhìn thấy một người đang ngồi xổm giữa ngã tư, người nọ đưa lưng về phía cậu, cắm cúi đốt thứ gì đó trong chậu. Lâm Thu Thạch nhìn người này, không dám tới quá gần mà đứng ở xa quan sát, phát hiện người này đang hóa vàng, đốt tiền âm phủ. Tiền giấy cháy thành tro bay lả tả trong không trung. Bởi vì phải vào cửa, Lâm Thu Thạch đã học hỏi không ít truyền thuyết dân gian, biết được tiền âm phủ sau khi đã được hóa cũng có nhiều ý nghĩa, ví dụ như tro bay tạo thành xoáy tròn nghĩa là người dưới âm phủ đã nhận được tiền…… Lâm Thu Thạch chần chờ nhìn cảnh trước mặt, đang suy nghĩ có nên quay về hay không thì lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân khiến người ta sởn tóc gáy. Lâm Thu Thạch quay đầu, xuyên qua màn đêm đen kịt mà nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đi đến từ cuối con đường, thân hình kia đang ngược sáng, tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng từ hình dáng của nó, rõ ràng chính là nữ quỷ vừa rồi chém đôi Hùng Tất cùng Tiểu Kha. Nơi này xung quanh trống trải, không có bất kỳ chỗ nào để ẩn nấp, Lâm Thu Thạch rơi vào đường cùng, đành phải tiếp tục đi phía trước, nép sát vào vách tường đi về phía ngã tư. Cậu vừa đi vừa cẩn thận để mắt đến ông lão ngồi hóa vàng giữa ngã tư, người này hẳn là cậu cũng đã gặp gặp qua, nhưng vì đã lâu rồi nên không thể nhớ rõ. Ngay vào thời điểm Lâm Thu Thạch định băng qua ngã tư, cậu lại thấy ông cụ đưa thay vào chậu hóa vàng đang cháy hừng hực trước mặt, sau đó thân thể lão nhanh chóng bị hun thành than, Lâm Thu Thạch nghe loáng thoáng được âm thanh nhẹ thoát ra từ miệng ông ta,: “Người chết, người chết…… Chỉ có người chết mới có thể trốn thoát.” Dứt lời, cả người quắt lại thành một khối than khô, mà quái vật phía sau, cũng giống như ngửi được mùi hương khác thường ở đây, tăng nhanh tốc độ di chuyển. Nữ quỷ to lớn áp sát với chiếc rìu trong tay, rìu thỉnh thoảng lại cà vào mặt đường, phát ra âm thanh kim loại mài trên nền xi măng. Lâm Thu Thạch không dám đứng yên ở chỗ này liền chạy về phía trước, dù chạy thục mạng nhưng cậu cũng không quên quan sát toàn cảnh, phát hiện khung cảnh hai bên đường xuất hiện biến hóa. Trước những cửa hàng treo thêm lồng đèn và vòng hoa màu trắng, như đang trong lễ tưởng niệm. Một chiếc quan tài đen bày ở bên đường khiến Lâm Thu Thạch phải dừng chân, thứ này đột nhiên xuất hiện trên vỉa hè, được đặt ngay ngắn trên mặt đất. Quái vật phía sau lưng dường như cũng phát giác ra vị trí của Lâm Thu Thạch, tiến gần đến chỗ cậu, nếu tiếp tục chạy với tốc độ này, chỉ sợ không quá vài phút cậu liền sẽ bị bắt. Lâm Thu Thạch dồn dập thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào quan tài sơn đen, trong đầu nảy ra một ý tưởng điên rồ. Cậu biết lúc này không thể do dự, lập tức xoay người đến trước quan tài, vươn tay đẩy nắp ra. Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng quan tài sẽ trống không, kết quả lại thấy bên trong chứa một thi hài. Bộ dáng người này có chút quen mắt, hình như đã thấy ở đâu rồi, nhưng Lâm Thu Thạch cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, cắn răng trực tiếp bò vào, sau đó đem quan tài cái nắp khép lại. “Thịch…… Thịch…… Thịch……” Qua ván quan tài, Lâm Thu Thạch nghe được tiếng bước chân quái vật càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại gần chỗ của cậu, mũi ả giật giật, muốn từ trong không khí đánh hơi hướng đi của con mồi. Nhưng dường như có thứ gì đó đã xáo trộn mùi hương trong không khí, quái vật gầm gừ trong họng, ngay sau dần dần đi xa. Lâm Thu Thạch nằm ở trong quan tài với biểu cảm tê dại, thi thể bên cạnh cậu dường như mới qua đời, da thịt vẫn còn mềm mại, thậm chí dường như vẫn vương lại chút hơi ấm. Lâm Thu Thạch nhẩm đi nhẩm lại lời xin lỗi trong lòng, mãi đến khi âm thanh bên ngoài lắng dần, cậu định giơ tay lật nắp quan tài lên, lại cảm thấy cổ tay đột nhiên bị một bàn tay khác bắt lấy. “!!”Lâm Thu Thạch thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nhưng một bàn tay khác lại bưng kín miệng cậu, ngăn âm thanh lại trong miệng cậu. “Còn chưa đi đâu.” Cái xác tỏng quan tài thế mà lịa mở miệng nói chuyện, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng sau khi Lâm Thu Thạch nghe được lại trợn tròn đôi mắt – giọng nói này không thể quen thuộc hơn: đó là giọng của Lê Đông Nguyên! Trong quan tài tối như hũ nút, Lâm Thu Thạch tựa như người mù, bị giọng nói phát ra từ thi thể Lê Đông Nguyên dọa cho khiếp vía, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi cổ họng. “Còn chưa đi đâu.” Kẻ bên cạnh lại nói một câu, Lâm Thu Thạch mơ hồ hiểu được ý của hắn ta, cũng thôi dùng sức giãy giụa. Im lặng được khoảng mười phút, Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng gầm rú giận dữ của phụ nữ, tiếng gầm này chỉ cách cậu một lớp ván quan tài mỏng manh. Có thể thấy thứ này gần Lâm Thu Thạch vô cùng, thậm chí kề sát cậu, nếu vừa nãy Lâm Thu Thạch trèo ra khỏi quan tài, e rằng cũng chịu chung số phận với Hùng Tất cùng Tiểu Kha, trực tiếp bị chém chết. Sau đó tiếng của ả quái vật dần đi xa, thi thể đang ghìm chặt Lâm Thu Thạch cũng buông lỏng tay, cậu dùng sức bật nắp quan tài trên đầu, lần này cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của kẻ bên cạnh mình – đúng là Lê Đông Nguyên, người đáng lẽ đã chết từ lâu. “Đã lâu không gặp ha.” Lê Đông Nguyên cong khóe mắt, tươi cười với Lâm Thu Thạch. Lâm Thu Thạch nhìn hắn chằm chằm, như muốn phát hiện thứ gì kỳ quái từ mặt hắn. “Nhìn tôi thế làm gì?” Lê Đông Nguyên cũng từ trong quan tài bò ra, chỉnh sửa đầu tóc chính mình, “Tôi vừa cứu anh một mạng, không định cảm ơn sao?” Lâm Thu Thạch: “Anh rốt cuộc là……” “Người chết.” Tuy rằng Lâm Thu Thạch nói chưa nói xong, nhưng Lê Đông Nguyên cũng đã đoán được cậu thắc mắc cái gì, bặt cười lớn, “Tôi là người chết.” Lâm Thu Thạch chần chờ nhìn hắn, Lê Đông Nguyên lại bắt lấy tay Lâm Thu Thạch, ấn lên ngực trái của mình, quả nhiên, nơi đó là một mạng tĩnh lặng, không hề cảm nhận được nhịp tim. “Anh thật sự đã chết?” Lâm Thu Thạch đưa tay lên lau mặt, nói, “Vậy tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này? Đây là chỗ nào?” Lê Đông Nguyên nghe Lâm Thu Thạch hỏi chuyện, lại cười mà không nói, hắn chỉ chỉ đỉnh đầu, nói: “Còn lâu trời mới sáng, anh muốn ngủ một lát không?” Lâm Thu Thạch: “Ngủ ở chỗ nào? Trong quan tài?” Lê Đông Nguyên nói: “Ngủ trong quan tài còn an toàn hơn là chạy loạn bên ngoài.” Lâm Thu Thạch còn định nói thêm điều gì nhưng lại nghe được tiếng bước chân dồn dập, lần này không cần Lê Đông Nguyên động thủ, cậu liền tự mình đóng nắp quan tài lại. Trong bóng tối, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thu Thạch có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, cậu muốn hỏi tình huống của Lê Đông Nguyên rốt cuộc là như thế nào, nhưng Lê Đông Nguyên dường như cũng không muốn trả lời cậu. “Tôi biết anh muốn hỏi cái gì.” Lê Đông Nguyên mở lời, “Nhưng đến tôi cũng không thể trả lời, bởi vì chính tôi cũng không hiểu.” “Anh có nhớ được cái chết của chính mình không?” Lâm Thu Thạch hỏi. “Đương nhiên là có.” Lê Đông Nguyên đáp, “Tôi còn nhớ rõ rằng mình đã nhảy lầu tự sát đây.” TRong giọng nói của hắn có phần cô quạnh, “Chỉ là không biết con nhóc kia thế nào rồi.” “Trang Như Kiểu?” Lâm Thu Thạch nói, “Cô ấy sống rất tốt, đã kế thừa Bạch Lộc của anh.” Lê Đông Nguyên trầm mặc một lát, cười khổ: “Chuyện đó thì có gì mà tốt.” Nhìn cô gái mà mình luôn che chở lớn lên, kỳ thật cũng không phải là chuyện vui vẻ, bởi vì để trưởng thành luôn phải trả giá đắt. Vì thế hai người lại im lặng, Lâm Thu Thạch thất thần nhìn nắp quan tài trên đầu. Cậu không dám nhiều lời, bởi vì thứ kia vẫn đang lùng sục quanh vị trí của cậu. Thời gian chậm chạp trôi qua, vậy mà đã đến 5 giờ, trời dần hửng sáng. Cơn buồn ngủ ập đến, Lâm Thu Thạch muốn giữ tỉnh táo, nhưng lại cảm thấy mình chưa bao giờ thèm ngủ như vậy. “Ngủ đi.” Giọng nói của Lê Đông Nguyên, “Tối mai lại gặp.” Lâm Thu Thạch nhắm mắt, chìm sâu vào giấc ngủ. Giấc ngủ này vô cùng sâu, chờ đến khi cậu tỉnh lại, mặt trời đã lên đến đỉnh. Cậu bật dậy, lại thấy mình đang ngồi trên giường ngủ trong nhà, Hạt Dẻ ghé vào gối đầu bên cạnh, bộ dáng ngoan ngoãn nhìn hắn. Không có quái vật, không có máu tươi, cửa nhà vẫn nguyên vẹn, mọi thứ xảy ra đem qua dường như chỉ là một cơn ác mộng quái đản, Lâm Thu Thạch thở dài thườn thượt, lấy di động gọi cho một số liên lạc. Sau vài dây chờ đợi, đầu dây bên kia không bất ngờ mà vang lên giọng nữ thông báo cuộc gọi không thể thực hiện, số điện thoại tối qua có thể kết nối lại lần nữa biến thành số trống. Lâm Thu Thạch tìm kiếm trong hộp tin nhắn, cũng không thấy tin nhắn mà Nguyễn Nam Chúc gửi cho mình. “Được thôi.” Lâm Thu Thạch lầm bầm, “Tối nay gặp lại.”
Source: https://sangtaotrongtamtay.vn
Category: Công nghệ