Ngô phụ kiều quý (Hoàn)

Tiên nói : “ Tâm ngươi chấp niệm, không hề đoạn tình, trảm hồng trần, vô pháp thoát khỏi trần tục trói buộc, phi thăng thành tiên. ”
Miêu nói : “ Nếu em ấy là chấp niệm của mình, tôi nguyện ý vẫn luôn bị trói buộc, đời đời kiếp kiếp. ”

Tiên nói: “Sinh mệnh phàm nhân ngắn ngủi, sinh tử bất quá giây lát, bọn họ nhất sinh nhất thế cùng ngươi mà nói chỉ như mây khói thoáng qua, hư vô ngắn ngủi.”

Bạn đang đọc: Ngô phụ kiều quý (Hoàn)">Ngô phụ kiều quý (Hoàn)

Ngữ khí miêu chắc như đinh, không xê dịch, “ Tôi liền hóa thành người, mất hết một thân tu vi, cùng em ấy nhất sinh nhất thế. ”
Ngạo khí cùng kiên trì trong mắt làm tiên nhân buông xuống ý niệm khuyên bảo .
Tiên nhân thở dài, biến mất khỏi trần gian, lưu lại một câu nhẹ nhàng, “ Si nhi a … … ”
[ Mau đến trong lòng anh – Linh Tĩnh – moe có edit ]

Không có cha mẹ, không có yến hội, không có hồng y, tiểu thiếu gia dùng kéo cắt ra một chữ “ Hỉ ” đỏ thẫm, dán trên vách tường .
Hắn lôi kéo ta quỳ xuống, tay hắn run, trong lòng ta chua xót, cùng hắn bái thiên địa .
“ Về sau ngươi là phu của ta, ta cũng là phu ngươi, tất cả chúng ta dựa vào nhau, vượt qua quãng đời còn lại. ”
Tiểu thiếu gia nhìn ta, ánh mắt vô cùng trang nghiêm, ta sờ sờ đầu hắn .
“ Không, ngươi vẫn là làm tiểu thiếu gia của ta tốt hơn, hơn thế nữa ta thích ngươi kêu ta ca ca. ”
Tiểu thiếu gia nhào tới, gắt gao ôm eo ta, nghẹn ngào. Trong nháy mắt, hàng loạt quốc tế ta đều giống như viên mãn .
Kiếp này nguyện nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc .
[ Phụ thân ta muốn giết ta – Lưu Quang Tuý ]

Lý Niệm mỹ tư tư nhìn thẻ ngân hàng nhà nước, sau đó hai tay như hiến vật quý hướng người nào đó dâng lên. Người nào đó khinh phiêu phiêu tiếp đón thẻ ngân hàng nhà nước 1 % một khuôn khổ của hắn cũng không đến, ở trước mặt cậu trịnh trọng khóa vào két sắt, đỡ phải Lý lão bản hiện tại có tiền sau sống lưng hắn đi bên ngoài câu tam đáp bốn .
Lý lão bản thỏa mãn nhu cầu ôm “ Tiểu bạch kiểm ” Đàm Tân so với mình còn có tiền, cảm khái nói :
“ Anh nói sinh khí hai mươi năm trước của em có phải đều dùng ở vì gặp được anh hay không ? ”
Đàm Tân cười cười, hoàn toàn có thể đi .
Bất quá trần gian này mỗi một lần gặp gỡ, ở vận mệnh chú định lại làm thế nào không phải là một loại tất yếu đâu .
[ Hiến Thế – A Sài A A Sài ]

“ Mỗi một người cùng Trần tiên sinh lên giường, Trần tiên sinh đều sẽ gọi bọn họ bảo vật sao ? ”
Quả thực bị tức cười, Trần Nhuận Thu nói : “ Bảo bối, tôi phát hiện em thời điểm ngày hôm nay không chỉ có không ngoan, còn không nói đạo lý. ”
Quý Nhiên nghe xong, dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn hắn, lại tịch thu ánh mắt, cúi xuống hướng Trần Nhuận Thu muốn ôm .
Trần Nhuận Thu áp xuống, cùng cậu hôn triền miên, thẳng đến Quý Nhiên hơi thở sắp không xong, mới buông ra. Trần Nhuận Thu hôn khóe môi cậu, “ Không có, bảo vật, tôi không có kêu người khác bảo vật, chỉ có em. ”
Quý Nhiên cắn môi, cũng không biết rốt cuộc tin hay không, đáy mắt thủy quang một mảnh. Cậu quay đầu đi chỗ khác, muốn che giấu mắt mình đỏ bừng .
Trần Nhuận Thu từ trước đến nay không hề nhìn Quý Nhiên chảy nước mắt, “ Khóc cái gì, ngày hôm nay rốt cuộc làm thế nào vậy. ”
Quý Nhiên phủ nhận, “ Không có gì, chỉ là quá thích Trần tiên sinh. ”
[ Hoàn mỹ bạch liên hoa – surjection ]

Lệ Thủy hơi nghiêng mặt đi, môi gặp phải trán Hình Chu, “ Thời điểm ta bị nhốt ở phòng dụng cụ, ngươi biết ta tâm lý cái gì sao ? Ta tâm lý, nếu ta cứ như vậy thỏa hiệp, thuyền nhỏ của ta phải phiêu xa. ”
Giọng Lệ Thủy trầm thấp khàn khàn quét qua mỗi một chỗ khe rãnh vết thương thật nhỏ trong lòng Hình Chu. Cậu vùi đầu trên người Lệ Thủy, nước mắt rốt cuộc không nhịn được .

“Sẽ không, thuyền nhỏ ly thủy, sẽ không phải thuyền nhỏ.”

Đúng rồi, một chút ít cũng không có sai, Hình Chu ly Lệ Thủy, sẽ không phải Hình Chu .
[ Buông tiểu váy ta ra – Trì Tiểu Gia ]

“ Tang Lạc, ” Thôi Thanh Chước buông tay, làm Tang Lạc nhìn hắn không được tự nhiên, cũng nhìn hắn thật tình, “ Ngươi không ngu ngốc, là ta khờ. ”
Tang Lạc ngửa đầu, mơ hồ minh bạch ý tứ Thôi Thanh Chước, lại không tin chính mình nghĩ không đúng, sững sờ tại chỗ .
Thôi Thanh Chước nhìn không thấy biểu tình Tang Lạc, cũng nghe không thấy âm thanh, khẩn trương tay đều là mồ hôi. Hắn nhéo ngón tay áp xuống xúc động sờ Tang Lạc, trong bóng đêm như tự ngược lẳng lặng cảm thụ sợ hãi, mới nhẹ giọng hỏi : “ Ta lại ngốc, tính tình cũng không tốt, Tang Lạc còn thích sao ? ”
“ Thích. ”
Tang Lạc lôi kéo bàn tay hắn ấn trên ngực mình. Thôi Thanh Chước lập tức cảm nhận được tiếng tim đập. Bởi vì hắn mà tâm sinh vui mừng, Tang Lạc lặp lại : “ Tang Lạc thích tam ca, thật lâu thật lâu trước kia đã thích. ”
[ Văn hương hạ mã – Cư Vô Trúc ]

Tang Lạc buột miệng thốt ra : “ Ta muốn sớm một chút ít gả cho tam ca. ”
Sớm một chút ít gả cho tam ca liền hoàn toàn có thể mỗi ngày thấy hắn, hoàn toàn có thể hôn đôi mắt lông mày hắn. Có thể vì hắn sinh hài tử, hoàn toàn có thể vẫn luôn vẫn luôn chiếu cố hắn .
Tang Lạc còn đang lo ngại tam ca hoàn toàn có thể cảm thấy mình quá lòng tham hay không, Thôi Thanh Chước đã sờ soạng che lại đôi mắt y, giọng nói có chút ách, “ Cái này cũng không tính, bất quá thực mau Tang Lạc hoàn toàn có thể gả cho tam ca, nếu ngươi không muốn gì khác, vậy đều giao cho tam ca được không ? ”
“ Được. ”
Tang Lạc vừa phân phối xong, liền cảm xúc được xúc cảm quyến rũ trên môi — — tam ca đang hôn y .
[ Văn hương hạ mã – Cư Vô Trúc ]

Tưởng Khoát không tỏ quan điểm, có chút gian truân mở miệng, “ Tiểu Nam, cậu cần phải sẵn sàng chuẩn bị sẵn sàng chuẩn bị, nhị ca lần này … Rất có năng lực sẽ thất bại thảm hại. ”
Dư Tiêu Nam phủ nhận, “ Không có cái gì mà chuẩn bị sẵn sàng, dù Mộ Ngang biến thành kẻ nghèo hèn một phân tiền đều không có, tôi cũng sẽ không rời đi hắn. Tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền cho hắn mở công ty, để hắn liên tục làm lão bản và bạn trai tôi, không đúng, là lão công ! ”
Tưởng Khoát kinh ngạc đến cằm sắp rơi xuống, hoàn toàn có thể làm tiểu tham tiền nói ra lời này, quá không thuận tiện .
“ Tưởng Khoát, anh đừng cùng Mộ Ngang nói tôi đã biết này đó. Mộ Ngang khẳng định chắc chắn không kỳ vọng tôi biết ảnh chật vật như vậy … ”
Tưởng Khoát gật đầu, “ Cậu yên tâm đi. ”
Chờ Dư Tiêu Nam tâm sự nặng nề bưng ly cafe đi ra ngoài, Tưởng Khoát lập tức như tranh công hướng máy tính kêu lên, “ Nhị ca, vừa qua em biểu lộ không tồi đi ? ”
“ Nhiều chuyện. ”
Một chỗ khác ở địa cầu, Ân Mộ Ngang hừ lạnh một tiếng, khóe môi lại nhịn không được nhếch lên .
[ Bắt đầu ăn cơm – Quyển Quyển, moe có edit bộ này trong nhà )

“Bảo bối, dọn lại đây được không, muốn mỗi ngày ôm em.”

***

Bữa tiệc ngày đó, A uống một chút rượu, về nhà, thấy Hàm Hàm mặc váy ngủ hoa sen, đang ở phòng khách ủi áo sơmi cho hắn.

Hắn đi qua, từ sau lưng ôm eo Hàm Hàm, hôn một chút: “Lão bà!”

Hàm Hàm ngửi được mùi rượu trên người hắn, nói:

“Uống rượu nha? Em nấu chút canh tỉnh rượu cho anh? Bằng không ngày mai đi làm đầu sẽ đau.”

A ừ một tiếng, lại chu miệng hôn vành tai y, thân hình cao to ôm y làm nũng: “Lão bà thật tốt với anh.”

Hàm Hàm bị hắn hôn ngứa, một bên trốn một bên cười, khuyên hắn đi tắm rửa nhanh lên.

[ Tặng ngươi một chiếc váy nhỏ – Lỗ Phốc ]

Các bài viết liên quan

Viết một bình luận