Hôm nay tôi sẽ kể về ba lần bị bóng đề của mình. Tôi là một người cũng khá là tâm linh, nên tôi nhìn nhận hiện tượng kỳ lạ bóng đè theo cách khác. Tôi nhớ lần tiên phong mình bị, cảm xúc như ai đó bóp chặt cổ tôi, khiến tôi không thở được, tôi nỗ lực đưa tay lên cổ nhưng hai tay có vẻ như cũng bị ghì chặt bởi một thứ gì đó vô hình dung. Miệng tôi cũng không kêu là được gì. Tới lúc đó, trong tiềm thức, tôi nhận ra được rằng tôi đang nằm mơ và tôi đang bị bóng đè. Với tôi bóng đè giống như là một bản linh hồn, và nó đang cố gắng nỗ lực quấy phá tôi lúc tôi ngủ. Và trong khi chân tay tôi không thê cựa quậy được, bất giác tôi niệm thầm : A Di Đà Phật ! Tôi nhắm măt lại và niệm như vậy, nhắm mắt ở đây là vì trong giấc mơ thì tôi đang trong trạng thái choàng tỉnh và bị bóng đè. Và thật diệu kì, tôi đã thoát ra được, và trở lại giấc ngủ một cách nhẹ nhàng. Lúc tỉnh dậy tôi nhớ như in mọi việc, và kể cả đến giờ đây tôi vẫn còn nhớ như vậy .
Bạn đang đọc: Cách tôi thoát khỏi bị bóng đè » Shop Hoa Vô Ưu">Cách tôi thoát khỏi bị bóng đè » Shop Hoa Vô Ưu
Lần thứ hai, là khi tôi ngủ ở một căn phòng khác, lần này, tôi cảm nhận được cái bóng đang đè tôi là một cô gái. Cô ta vẫn cố gắng nỗ lực bóp cổ tôi, lần này, tay tôi cử động được, và tôi phản kháng lại. Tôi nỗ lực đẩy cô ta ra khỏi người tôi, nhưng cô ta rất khỏe, nên hai chúng tôi giằng co một lúc lâu, tôi thì vừa phản kháng vừa niệm Phật A Di Đà như lần trước. Nhưng có vẻ như như cô ta chưa chịu từ bỏ, mãi một lúc sau, có vẻ như là do chán nản, nên cô ta biến mất, bỏ lại tôi mệt nhoài nằm đấy. Thật là một phen hú vía .
Còn căng thẳng nhất, đáng sợ nhất đối với tôi chính là lần thứ 3 tôi bị bóng đè. Lúc đấy tôi nằm cùng 3 người bạn nữa. Đêm đó, tôi bị ghì chặt chân tay, đè chặt giữa ngực. Tôi càng cố giãy giụa, phản kháng, thì lại bì ghì chặt hơn. Rồi tôi mở mắt ra, và tôi thấy được một bóng đen in trên tường phía đầu tôi. Bóng đen đó nhìn rất đáng sợ. Tôi nhìn thoáng qua rồi nó biến mất. Mặc cho tôi liên tục trì niệm A Di Đà Phật, những có vẻ lần này không hiệu nghiệm, tôi ngoảnh sang hai bên, cầu cứu hai người bạn nằm cạnh, cố gắng đưa tay giật tóc họ để họ tỉnh dậy nhưng không được. Cái bóng vẫn tiếp tục đè chặt tôi, tôi càng lúc càng khó chịu. Rồi bất chợt, tôi tụng chú đại bị. Tôi lúc đó chưa thông thuộc chú đại bi, nhưng cũng trì niệm nhiều nên mấy câu đầu tôi nhớ khá rõ. Thế là tôi liên tục trì niệm: Thiên Thủ Thiên Nhãn Vô Ngại Đại Bi Tâm Đà La Ni…. Quả thật một lúc sau cái bóng kia biến mất, tôi nhẹ hết cả người, cảm thấy lúc đó người toát hết mồ hôi. Mà lúc đấy tôi nằm nghiêng cơ, tôi bất giác quay người, rồi nhớ lại mọi chuyện. Lại ôn lại mấy câu trong chú Đại Bi, rồi tôi xòe hai bàn tay, vẽ lên đó dấu hiệu của chữ Vạn, tôi vẽ cả lên ngực, lên đầu nữa. Rồi sau đó tôi ngủ tiếp, nói là ngủ tiếp nhưng thực ra mấy hành động vừa rồi tôi đều làm ở trong mơ, tôi chưa hề tỉnh dậy, tôi biết mình đang mơ.
Nói về vấn đề này thì khoa học cũng đã có nghiên cứu, còn tôi thì tôi vẫn thấy nó thật kì ảo và bí ẩn. Tôi rất hay nằm mơ, phải nói là hễ cứ ngủ là tôi mơ, và hầu như, trong giấc mơ, tôi biết là tôi đang mơ. Và tôi luôn cố gắng tận hưởng cuộc sống của mình ở trong những giấc mơ đó, tôi cố gắng điều khiển theo ý mình. Nhiều lúc tôi ngủ nướng tới tận 12 giờ trưa chỉ vì cố gắng ngủ để tiếp tục giấc mơ của mình.
Tôi vừa kể câu truyện của mình, và trong câu truyện trọn vẹn có thật này, tôi muốn nhắn nhủ rằng nếu trong tâm ta luôn hướng tới Phật, thì dù bất kỳ đâu, gặp bất kỳ khó khăn vất vả, gian truân nào, chỉ cần nhớ tới Phật, niêm dạnh xưng hoặc tung kinh, thì mọi sự xấu ắt sẽ tiêu tan. Về việc bị bóng đè, khoa học có nói thêm, nếu lúc đó biết rằng mình bị bóng đè, thì hãy thả lỏng khung hình, đừng phản kháng nó, và nó sẽ tự tiêu tan thôi .
Trí Minh
Bạn đọc hoàn toàn có thể xem thêm những tin tức sau :
Source: https://sangtaotrongtamtay.vn
Category: Khoa học